Antoine de Saint Exupéry

Vĩnh Lạc dịch

XXNhưng ông vua nhỏ, sau thời điểm đi rất rất lâu qua cát, đá và tuyết, ở đầu cuối cũng tìm thấy một bé đường. Với mọi tuyến đường đều đưa tới chỗ có người ở. – Chúc một ngày tốt lành, em nói.ấy là 1 trong những khu vườn cửa đầy hoa hồng
*
– Chúc một ngày xuất sắc lành, những hoa hồng trả lời.Ông hoàng nhỏ dại nhìn các hoa hồng. Vớ cả lũ họ hầu như giống bông hoa của em. – các cô gái là ai? Em hỏi họ, sững sờ kinh ngạc.– bọn chúng em là hồ hết đoá hoa hồng, các hoa hồng nói.– A! Ông hoàng nhỏ tuổi kêu lên.Và em cảm thấy rất nhức khổ. Đoá hoa của em vẫn đã nói với em rằng bạn nữ là duy nhất trong nòi của phái nữ khắp vào vũ trụ. Và tại chỗ này có mang lại năm nghìn đoá giống như nhau, chỉ mới trong những một khu vực vườn."Nàng sẽ ngượng lắm đây, em suy nghĩ thầm, giả dụ thấy cảnh này. Con gái sẽ ho rũ rượi với giả bị tiêu diệt cho đỡ ngượng. Còn ta đã phải làm nên vẻ an ủi vỗ về nàng, nếu không, để gia công chính ta cũng đề nghị xấu hổ, thiếu nữ dám tạ thế mất".Rồi em lại từ bảo: "Ta tưởng ta đang giàu lắm với cùng một đoá hoa duy nhất. Mẫu đó cộng với tía quả núi lửa cao ngang đầu gối cuả ta, nhưng một quả, gồm lẽ, đang tắt mãi mãi, chiếc đó chẳng tạo cho ta thành một ông hoàng béo lắm đâu". Và, nằm lâu năm trong cỏ, em khóc.

Bạn đang xem: Hoàng tử bé và con cáo

*
XXIChính vào thời gian đó nhỏ cáo xuất hiện. – Chúc một ngày tốt lành, con cáo nói.– Chúc một ngày giỏi lành, ông hoàng nhỏ dại đáp lại kế hoạch sự, em trở lại nhưng chẳng thấy gì cả.– Tớ đây này, các giọng nói cất lên, ở bên dưới cây táo– Cậu là ai thế? Ông hoàng bé dại nói, cậu thiệt là xinh.– Tớ là 1 trong con cáo, bé cáo nói.– Đến chơi với mình đi, ông hoàng nhỏ tuổi rủ cáo. Mình bi đát quá..– Tớ không chơi với cậu được. Tớ chưa được cảm hoá.– à! Xin lỗi, ông hoàng nhỏ nói.Nhưng sau khoản thời gian suy nghĩ, em hỏi thêm – rứa nào gọi là "cảm hoá"?– Cậu chưa hẳn dân sinh hoạt đây. Cậu đi tìm cái gì?– Tớ đi kiếm những nhỏ người, ông hoàng bé dại nói. Cầm nào gọi là "cảm hoá"?– loại người, cáo nói, họ có súng và họ. Phiền lắm. Họ cũng nuôi con kê nữa. Đó là cái duy nhất lôi cuốn ở họ. Cậu đi kiếm gà đề xuất không?– Không! Ông hoàng bé dại nói, mình kiếm bạn. Nắm nào điện thoại tư vấn là "cảm hoá"?– ấy là 1 trong những điều bị quên lãng quá rồi, cáo nói. Nó tức là " tạo thành lên những tương tác .."– tạo nên lên phần đông liên hệ?– Đúng như vậy, con cáo nói. Đối cùng với tớ hiện nay cậu chỉ là một trong cậu bé nhỏ hoàn toàn tương đương trăm nghìn cậu nhỏ bé khác. Với tớ chẳng đề nghị gì ở cậu. Với cậu cũng chẳng nên gì ở tớ. Tớ đối đối với cậu chỉ là 1 trong những con cáo giống như trăm nghìn con cáo. Nhưng, nếu cậu cảm hoá tớ, cậu vẫn là nhất trên đời...– Tớ bước đầu hiểu, ông hoàng nhỏ nói. Có một cành hoa ...tớ nghĩ là phái nữ cảm hoá tớ...
*
– rất có thể lắm, cáo nói. Bao gồm thể gặp mọi sự bên trên trái khu đất này...– ồ! chưa hẳn trên trái trái khu đất này đâu, ông hoàng nhỏ tuổi nói.Con cáo có vẻ như chú ý: – bên trên một trái đất khác à?– Phải.– Trên toàn cầu ấy, tất cả thợ săn không?– Không.– vậy thì xuất xắc đấy. Cố gắng còn gà?– Không.– Chả gồm điều gì là tuyệt đối hoàn hảo cả! Cáo thở dài.Nhưng rồi cáo quay trở lại với ý nghĩ về của nó: – Đời tớ tẻ nhạt. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà rất nhiều giống nhau, và toàn bộ loài người đều như thể nhau. Do thế, tớ khá chán. Nhưng mà nếu cậu cảm tớ, đời tớ sẽ rực nắng. Tớ sẽ phân biệt một bước đi khác hẳn mọi bước chân khác. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ chui tức thì xuống đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ hotline tớ từ hang chạy ra, như là 1 điệu nhạc. Với cậu hãy quan sát kia! Cậu thấy không, sống kia, số đông đồng tiểu mạch ấy? Tớ không ăn uống bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Những cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có gì khêu gợi. Cái đó ảm đạm lắm. Nhưng mà cậu có mái tóc mầu quà kim. Thế thì sẽ tương đối tuyệt một lúc cậu cảm hoá tớ! Lúa mì, vốn màu kim cương kim, đang gợi đến tớ kỷ niệm về cậu. Với tớ đã yêu giờ gió reo vào lúa mì...Cáo vắng lặng và nhìn ông hoàng nhỏ một thời điểm lâu: – giả dụ cậu vui lòng, hãy cảm hoá tớ đi, cáo nói!– Tớ vẫn muốn thế lắm, ông hoàng nhỏ tuổi trả lời, nhưng lại tớ không có khá nhiều thì giờ. Tớ phải tìm kiếm nhiều người và khám phá bao nhiêu sự vật.– bạn ta chỉ phát âm được đầy đủ vật tín đồ ta vẫn cảm hoá, cáo nói. Loại người bây giờ không còn đầy đủ thì tiếng hiểu đồ vật gi hết. Bọn họ mua rất nhiều vật làm cho sẵn ở các nhà buôn. Nhưng mà không chỗ nào có nhà buôn bạn, con người không có bạn nữa. Ví như cậu mong mỏi có một người bạn, hãy cảm hoá tớ!– đề xuất làm sao? ông hoàng bé dại hỏi.– bắt buộc thật kiên nhẫn, cáo trả lời. Thuở đầu cậu hãy ngồi khá xa tớ một tí, như thế, ở trong cỏ. Tớ dưa mắt liếc nhìn cậu, cùng cậu chẳng nói gì cả. Ngôn ngữ là bắt đầu của ngộ nhận. Mà lại mỗi ngày, cậu rất có thể ngồi ngay gần một tí...
*
*
Ông hoàng nhỏ tuổi lại đỏ mặt.Và tôi nói thêm, ngập ngừng: – Là vì, gồm lẽ, do ngày đáng nhớ chăng?
Ông hoàng lại đỏ khía cạnh lần nữa. Em không bao giờ trả lời những câu hỏi, tuy vậy khi tín đồ ta đỏ mặt, như thế tức là "phải", phải không? – A, tôi nói, tôi sợ...Nhưng em vấn đáp tôi: – bây giờ ông phải thao tác thôi. Ông đề xuất trở về chỗ chiếc máy của ông. Tôi ngóng ông sinh hoạt đây. Chiều mai ông hãy đến...Song tôi không yên tâm. Tôi lưu giữ chuyện con cáo. Có nguy cơ là ta hoàn toàn có thể khóc một tí nếu như ta lỡ để cho ai cảm hoá mình... XXVICạnh chiếc giếng, có một tường ngăn đổ nát. Khi ở chỗ làm việc trở lại vào chiều hôm sau, từ xa tôi vẫn thấy ông hoàng bé dại của tôi ngồi trên đó, hai chân lơ lửng. Và tôi nghe em nói: – cầm cố anh ko nhớ sao? chưa phải là vị trí này đâu!Một giọng nói khác có lẽ trả lời em, vị em lại đáp: – Phải! Phải! Ngày thì đúng, nhưng chưa phải chỗ này...Tôi bước tiếp đến chỗ bức thành. Tôi vẫn không nhìn thấy, cũng chẳng nghe thấy ai. Cố gắng nhưng, ông hoàng nhỏ lại đáp nữa:– ... Đúng thế. Anh cứ xem chỗ nào bắt đầu có dấu chân của tớ ở bên trên cát. Anh chỉ việc đợi tôi nghỉ ngơi đấy. Tôi sẽ đến đêm nay.Tôi chỉ biện pháp bức tường có hai mươi mét cùng tôi vẫn chẳng nhận thấy gì.Ông hoàng nhỏ dại lại nói, sau đó 1 lát yên ổn lặng: – Anh có nọc xuất sắc đấy chứ? Anh chắc hẳn rằng không có tác dụng tôi đau lâu chứ?
Tôi giới hạn lại, trái tim se thắt, tuy thế tôi vẫn không hiểu. – Thôi bây chừ hãy đi đi, em nói. Tôi ý muốn xuống.
*
Thế là chính tôi nhìn xuống chân tường, cùng tôi nhảy dựng lên. Nó sống đó, nó ngước đầu lên phía ông vua nhỏ, một kiểu như rắn vàng hoàn toàn có thể diệt ta trong cha mươi giây. Vừa lục túi tìm khẩu pháo ngắn, tôi vừa chạy tới, nhưng, nghe tiếng tôi, bé rắn liền chuồn trong cát, như thể một làn nước chảy đi, với chẳng rất cần phải vội vàng, nó luồn lách giữa các tảng đá với một tiếng hễ nhè nhẹ như tiếng va đụng của kim khí.Tôi đến mặt bức tường vừa đúng vào lúc để đón trong khoảng tay tôi ông hoàng nhỏ nhắn nhỏ, white bệch như tuyết. – Chuyện tai ác quỉ gì thế! hiện giờ em lại đi truyện trò với rắn!Tôi tháo mẫu khăn vàng kim bao giờ cũng khoác ở cổ em. Tôi dấp nước vào chán em và đến em uống. Cùng bây giờ, tôi không dám hỏi em điều gì nữa. Em chú ý tôi nghiêm nghị và gửi hai tay ôm cổ tôi. Tôi nghe giờ tim em đập như tiếng đập của một con chim chuẩn bị chết, khi bị trúng đạn súng săn. Em bảo tôi: – Tôi rất mừng, vày biết ông đã tìm ra máy bay của ông thiếu dòng gì. Ông sắp về nhà ông...– Sao em biết?
*
Đêm ấy, tôi ko trông thấy em vứt đi. Em đã trốn đi không một giờ động. Khi tôi theo kịp em, em bước quả quyết thiệt nhanh. Em chỉ nói cùng với tôi: – A! Ông lại mang đến đây rồi...Rồi em cố gắng tay tôi. Tuy nhiên em lại dằn vặt nữa: – Ông không đúng. Ông đã khổ mang đến xem. Tôi sẽ có được vẻ bị tiêu diệt nhưng không hẳn là thật đâu...Tôi, tôi lặng lặng. – Ông biết đấy. Đường xa lắm! Tôi không sở hữu nổi mẫu thân xác này. Nặng lắm.Tôi, tôi yên lặng. – mà lại nó cũng biến thành chỉ như loại vỏ già bỏ lại. Những chiếc vỏ già thì bao gồm gì đáng buồn...Tôi, tôi lặng lặng.Em có hơi nản. Tuy nhiên em gắng thêm một lượt nữa: – vẫn hay lắm chứ, ông biết đấy. Tôi cũng trở nên nhìn các ngôi sao. Các ngôi sao sáng sẽ là những cái giếng với một cái ròng rọc han rỉ. Toàn bộ mọi ngôi sao sáng sẽ rót đến tôi uống...Tôi, tôi im lặng. – vẫn thật bi ai cười! Ông sẽ sở hữu năm trăm triệu loại chuông, còn tôi, năm trăm triệu mối cung cấp nước...Và em cũng yên luôn, chính vì em khóc... – Đây rồi. Ông nhằm tôi bước một mình thôi.Và em ngồi xuống vị sợ.
*
Em lại nói nữa: – Ông biết đấy... đoá hoa của tôi... Tôi phải có trách nhiệm! con gái thật là yếu hèn đuối! thiếu nữ thật ngây thơ! con gái chỉ bao gồm bốn cái gai chẳng thấm vào đâu nhằm mà chống trọi bên trên đời...Tôi ngồi xuống vị không thể duy trì mình đứng được nữa. Em nói: – tê rồi... Chỉ tất cả thế thôi...Em lần khần một chút, rồi đứng lên. Em cách một bước. Còn tôi, tôi không thể nào cử hễ được.Chỉ tất cả một thoáng chớp màu quà gần mặt mắt cá chân em. Em đứng một cơ hội không hễ đậy. Em ko kêu. Em bửa xuống dìu dịu như một cái cây. Cả một tiếng hễ cũng ko có, là chính vì cát. XXVIIVà giờ đây, đúng vậy, sáu năm đã trôi qua... Tôi chưa lúc nào kể lại câu chuyện này. Những anh em gặp lại tôi vô cùng lấy làm chuộng thấy tôi còn sống. Tôi đã siêu buồn, tuy vậy tôi nói cùng với họ: Đó là do mệt...Bây giờ đồng hồ tôi sẽ nguôi nguôi. Nghĩa là... Không hẳn là như thế. Nhưng lại tôi biết em đang trở về tinh mong của mình, bởi sáng mau chóng hôm sau, tôi đã không kiếm thấy thể xác em. Dòng thân xác chẳng nặng vật nài gì mấy... Với ban đêm, tôi mê say lắng nghe các ngôi sao. Bọn chúng như năm trăm triệu chiếc chuông nhỏ...Nhưng có xẩy ra một điều nào đấy không bình thường. Mẫu rọ mõm tôi vẫn vẽ đến ông hoàng nhỏ, tôi vẫn quên vẽ thêm cái đai da. Em sẽ không thể nào buộc nó cho con cừu được.Thế là tôi tự hỏi: " Chuyện gì đã xẩy ra trên tinh mong ấy? chắc rằng con cừu đã nạp năng lượng mất đoá hoa chăng..."Khi thì tôi tự nhủ: "Chắc là không! Ông hoàng nhỏ đêm nào thì cũng đậy hoa vào cái bầu kính, và em cũng trông chừng con cừu cẩn thận..." rứa là tôi vui sướng. Và tất cả các ngôi sao mỉm cười cợt dịu dàng.Khi thì tôi từ nhủ: "Thế như thế nào chẳng có những lúc người ta lơ đãng, và chũm là đủ! Em đang quên mất, một đêm nào đó, cái bầu kính, hoặc con cừu lẻn ra không một tiếng động trong đêm..." cầm cố là những chiếc chuông nhỏ tuổi đều biến thành nước mắt!...Đó là một bí mật lớn lao. Với bạn, là bạn cũng yêu thương ông hoàng nhỏ bé nhỏ, cũng tương tự với tôi, cả dải ngân hà này sẽ không còn như cũ nếu như ở chỗ nào đó, lần chần ở đâu, một nhỏ cừu mà lại ta ko biết, đã bao gồm hay là không ăn một đoá hoa hồng...Hãy quan sát lên trời. Hãy trường đoản cú hỏi: con cừu đã có ăn hay là không ăn đoá hoa? Và bạn sẽ thấy toàn bộ đều thế đổi... Và không một người lớn nào lại đọc được chuyện ấy đặc trưng đến nhịn nhường nào!

*
Cảnh ấy đối với tôi, là cảnh đẹp tuyệt vời nhất và bi quan nhất trên núm gian. Nó cũng là dòng cảnh ở trang trước, cơ mà tôi đã vẽ một đợt tiếp nhữa để bạn nhìn thấy rõ hơn. Thiết yếu tại địa điểm đây ông vua bé nhỏ tuổi đã mở ra trên Trái Đất, rồi lại đổi thay đi.Hãy nhìn chú ý cảnh này cho đến khi chúng ta chắc rằng bạn có thể nhận ra nó, trường hợp ngày kia bạn du hành thanh lịch châu Phi, vào sa mạc. Và nếu khách hàng tình cờ đi ngang qua đó, tôi xin bạn, xin các bạn đừng vội, hãy rốn lại một chút ngay dưới ngôi sao sáng ! nếu như bấy giờ tất cả một đứa nhỏ nhắn đến mặt bạn, ví như em cười, nếu như em tất cả mái tóc vàng óng, giả dụ em không vấn đáp khi bạn ta hỏi, các bạn sẽ đoán ra đấy là ai. Bấy giờ bạn hãy thương tôi ! Đừng nhằm tôi bi tráng quá thay này : Hãy viết thư mang lại tôi báo rằng em vẫn trở lại...

Đọc "Hoàng Tử Bé", có tín đồ rút ra được bài học kinh nghiệm về nghệ thuật sống, có bạn ngẫm ra các triết lý kinh doanh, lại sở hữu người để ý đến về sự vô hay của vạn vật...


Có một cuốn truyện hết sức ngắn của một viên phi công mang biệt danh thân mật trong phi hành đoàn là “thiếu tá Saint-Ex” ra mắt năm 1943, với từ đó làm say mê hàng triệu fan hâm mộ trên toàn vậy giới.

Nhiều thắng lợi điện ảnh, phim truyền hình, hoạt hình, kịch, ballet với opera được đưa thể từ cuốn tiểu thuyết mỏng dính này. Đó là đái thuyết Hoàng Tử Bé của Antoine de Saint-Exupéry.

Hoàng Tử Bé là một trong cuốn sách kỳ diệu, bởi vì chỉ một câu chuyện kể, với mỗi lứa tuổi khác nhau, tác phẩm đem đến những bài học khác nhau. Đọc Hoàng Tử Bé, có fan rút ra được bài học kinh nghiệm về nghệ thuật và thẩm mỹ sống, có bạn ngẫm ra các triết lý khiếp doanh, lại sở hữu người suy xét về sự vô thường của vạn vật, về bản chất của bé người, những mối sa vấp ngã và những tính xấu…

Và hôm nay, ta hãy ngồi thì thầm về đa số triết lí tình thương trong cuốn truyện dành tặng một tín đồ lớn “ngày ông còn là một trong những cậu bé”.

*
Sách tranh Hoàng Tử Bé do họa sĩ Nguyễn Thành Vũ minh họa.

Với ta, bạn ấy đó là cả quả đât

Hoàng Tử Bé đem lòng yêu một đóa hồng sinh sống quê đơn vị - tè tinh mong B612. Con gái tự nhận thiếu nữ là khác biệt trong giống như loài mình. Các thiếu nữ hay ôm sự từ mãn đáng yêu và dễ thương như thế, với đó đôi khi là nỗi tự ti thầm kín cùng lòng kì vọng vào sự độc tôn trong trái tim tín đồ họ yêu.

Đặt chân tới Trái Đất, Hoàng Tử nhỏ bé ngỡ ngàng đứng trước một vườn cửa hồng gồm tới hàng trăm ngàn đóa hoa như nhau bông hồng của cậu. Cậu khổ cực và cảm thấy bị lừa dối.

Thế nhưng, sau cuộc truyện trò với chú Cáo tất cả bộ lông đỏ rực, loài vật của sự im lặng, một sự im thin thít không rõ là tinh ranh tốt thông thái, cậu hiểu rõ rằng đóa hồng của cậu là duy nhất. Sự duy nhất của đóa hồng ấy là bởi người vợ là hoa lá cậu yêu.

Mỗi người đều phải sở hữu một bông hoa của riêng mình, một ngôi làm thế nào để cho riêng mình, cùng chẳng có ai giống như ai. Người cậu yêu thương là độc nhất, vị cậu yêu tín đồ ấy, vậy thôi. Fan ấy quan lại trọng, vì bạn ấy là tình cảm của cậu.

Giống như cuộc chiến giữa rán và hoa, là chuyện phù phiếm cùng với viên phi công, nhưng là vấn đề tối quan trọng với Hoàng Tử Bé; hệt như mọi sự trên nắm gian, nhắc cả tính mạng con người cậu nhỏ xíu (khi cậu mượn nọc độc của rắn để mong muốn trút lại thân xác nặng nề nề mà lại trở về cùng với bông hoa)… tất cả, tất cả đều không đặc biệt quan trọng bằng sự trường thọ của một đóa hồng.

Cái cách mà Hoàng Tử bé xíu luôn phía về ngôi sao 5 cánh của cậu - nơi có đóa hồng với tư cái gai mỏng manh manh - khiến cho ta lưu giữ tới một tập phim hoạt hình thêm vào năm 2009 của hãng sản xuất Walt Disney: The Princess và the Frog.

Chú đom đóm Ray mang lòng yêu ngôi sao 5 cánh mà chú điện thoại tư vấn là cô gái Evangeline, một tình yêu ai cũng ngán ngẩm rằng vô vọng, tuy vậy rồi cuối cùng, bởi vì sự một lòng một dạ ấy, chú đom đóm cũng biến đổi một ngôi sao.

Hình ảnh hai bởi sao lấp lánh cạnh nhau có tác dụng ta liên hệ đến “second star lớn the right” dẫn lối cho tới Neverland - vùng đất của những đứa trẻ không lớn. Nói ra, vào tình yêu, ai ai cũng là mọi đứa trẻ, xuất xắc phạm lỗi và cần được yêu thương.

Tình yêu thương được cảm nhận bởi trái tim

Cáo lông đỏ tiết lộ với Hoàng Tử Bé: “Đây, cái bí quyết của tớ. Rất đơn giản và giản dị thôi: tín đồ ta chỉ thấy được thật cụ thể bằng trái tim mình. Cái đa số thì mắt quan trọng thấy.”

Nhiều khi phần nhiều quyết định mang tính chất trực giác, bản năng rước tới tác dụng tốt hơn sự phân tích bởi lí tính. Mẫu “nhiều khi” ấy đúng trong các tình yêu. Trực giác tồn tại để giúp con tín đồ cân bằng những quyết định, nhằm kết nối bản năng với lí trí.

*
Một trang sách Hoàng Tử Bé, ấn bản sách tranh minh họa.

Tình yêu khiến cho thế giới của ta xuất sắc đẹp hơn

Mặc những triết lý về việc tình yêu chỉ là phiên bản năng từ bỏ thuở hồng hoang để con người gắn kết với nhau cùng chống kẻ thù, thú dữ, tình yêu vẫn chính là điều được loài fan ngợi ca. Nếu như không ngửi hoa và nhìn một ngôi sao 5 cánh thì chỉ là 1 cây nấm không hơn không kém, Hoàng Tử nhỏ xíu đã tức giận thốt lên như vậy.

Hoàng Tử nhỏ xíu nói với viên phi công rằng cồn cát đẹp vày nó ẩn chứa nguồn nước, và các vì sao đẹp vì trên một bởi sao tất cả một bông hồng. Nếu ai kia yêu một đoá hoa mọc lẫn giữa hàng triệu với hàng triệu bởi sao, thì chỉ cần ngước nhìn các vì sao cũng đủ khiến người ấy thấy hạnh phúc.

“Khi một tình nhân một đóa hoa, hoa ấy chỉ bao gồm một đóa thôi, trong hàng triệu hàng triệu ngôi sao, chừng ấy đủ làm cho anh vui vẻ khi nhìn đông đảo ngôi sao.”

Tình yêu không nhiều có, phần lớn thứ tương đương tình yêu thương thì cực kỳ nhiều

Hoàng Tử Bé, thời còn ngụ trên đái tinh ước B612, mỗi ngày đều thông muội bố ngọn núi lửa và nhổ phần đa cây bao báp nhỏ. Hình tượng những cây bao báp khiến cho ta liên tưởng tới những thứ cũng như tình yêu ta va yêu cầu hàng ngày, để đến được chỗ ta tìm kiếm thấy người ta thành thật thương yêu.

“Đều đặn bắt buộc lo việc nhỏ bầy bao báp từ thời điểm ta còn kịp riêng biệt chúng với các cây hoa hồng, mà lại bao báp hồi còn thơ thì lại loài cây hoa hồng lắm.” xuất phát điểm của không ít mối tình dục thường đều xuất sắc đẹp, nhưng khi ta “nuôi lớn” tình cảm, bao gồm những quan hệ là độc hại, tình yêu thì không nhiều.

Những cây bao báp sẽ hủy hoại cả hành tinh, còn đóa hồng thì đem về cho ta tình yêu với trải nghiệm sống. Hạnh phúc không vĩnh cửu nhan nhản bao phủ ta. Để tra cứu thấy nó, ta đề nghị mở thật to lớn mắt tìm kiếm kiếm, và bắt buộc thật cẩn thận phân biệt những chồi non.

*
Một phần minh họa vào sách Hoàng Tử Bé, được NXB Kim Đồng chọn làm chủ đề gian hàng của bản thân mình tại Hội sách đang ra mắt tại khu vui chơi công viên Thống Nhất.

Thời gian để chăm sóc tình yêu khiến tình yêu thương trở phải quan trọng

Đóa hồng là duy nhất đối với Hoàng Tử Bé, bởi cậu đã chiếm hữu từng ấy thời gian và trọng tâm sức quan tâm nàng. Cáo bảo cậu: “Chính là cái thời hạn cậu đã tiêu phí bởi vì bông hồng của cậu, cái thời gian ấy nó khiến cho bông hồng đó trở nên quan trọng đến như thế.”

Nếu không phải ngày ngày cậu tưới hoa, chiều chiều úp lồng kính chắn gió, hùi hụi bắt từng con sâu, kiên nhẫn ngồi nghe than thở, tán hươu tán vượn, và nhiều khi cả im thin thít nữa, chính vì nàng là đoá hồng của cậu, có lẽ rằng bông hồng sinh hoạt tiểu tinh mong B612 vẫn chẳng không giống gì số đông đóa hoa trống rỗng trong vườn hồng nơi Trái Đất. Hoàng Tử nhỏ xíu đã dành thời gian cho hoa, hoa cũng để dành thời gian cho cậu, tình thân phải là sự vun đắp, sự “thuần hóa” đến từ hai phía.

quan niệm “thuần hóa” mà Saint-Exupery vẫn để Cáo có mang vô cùng thấm thía: “thuần hóa” là khiến cho những mối liên hệ để hai người cần mang đến nhau. Tín đồ ta chỉ hiểu gần như gì người ta đang thuần hóa, và việc thuần hóa, giống hệt như Hoàng Tử nhỏ xíu đã thuần hóa Cáo, là việc phải dành riêng nhiều thời hạn và công sức, làm hàng ngày, kiên nhẫn và dịu dàng, từng chút một.

“Nếu ai đó cần thiết chịu đựng tôi thời điểm xấu xí nhất, thì cũng không xứng đáng có được tôi thời gian huy hoàng nhất”

Kiêu kì, đỏm dáng, bao gồm phần nông cạn - bông hồng của Hoàng Tử nhỏ xíu gợi nhớ tới phái nữ Holly trong tác phẩm Breakfast at Tiffany"s, mẩu truyện nổi giờ được Hollywood đưa thể thành bộ phim nổi tiếng ko kém công chiếu năm 1961.

Bông hoa ấy yếu ớt như một giải pháp nói yêu, phần đông mánh khóe với sự ranh mãnh đáng yêu mến của nàng đó là sự nhẹ dàng. Bông hồng đỏng đảnh, tương đương như phụ nữ kiêu kỳ, thường giỏi nhõng nhẽo, nặng nề chiều. Nhưng lại thật ra, các thiếu nữ chỉ giận dỗi phần lớn người mà họ tin rằng dù nuốm nào cũng sẽ không quay lưng bỏ đi.

Bông hồng đã trao mang đến Hoàng Tử bé tình yêu, vẻ đẹp mắt và hương thơm của nàng, nhằm đẹp với để ngát hương thơm như vậy, chắc chắn nàng rất cần phải được bảo đảm an toàn khỏi đồng đội sâu, ngoài gió lùa và khỏi xúc cảm sợ hãi lúc không được chở che.

Tình yêu thương rất mỏng mảnh, dễ dàng tan vỡ

Bối rối và căng thẳng - như vớ cả bọn họ vẫn hay vậy trong tình yêu - Hoàng Tử bé xíu chọn giải pháp rời xa đóa hồng để khám phá thế giới và bao gồm mình. Sau này, cậu thú dìm với viên phi công rằng cậu đã “chạy trốn” và tiếc nuối về hành vi của mình.

Nhưng bao gồm lẽ, vấn đề Hoàng Tử nhỏ nhắn rời B612 là việc nên làm, nên làm, và thực sự cậu đã làm cho vậy. Nếu như không ra đi, cậu sẽ mãi băn khoăn, ngán ngán, cùng chẳng bao giờ nhận ra tình yêu và thực chất sự độc nhất vô nhị của đóa hoa hồng. Giống hệt như trong bài bác hát Let her go của Passenger: “Only know you love her when you let her go/ and you let her go” (Ta chỉ biết ta yêu chị em khi ta nhằm mất nàng. Và ta sẽ đánh mất nàng).

Trong chuyến lưu lạc của Hoàng Tử Bé, cậu đã gặp một đơn vị địa lý sinh sống tinh mong thứ sáu cậu đặt chân đến. "- shop chúng tôi không ghi chép hầu như loài hoa" - bên địa lý nói. "- Sao vậy! Hoa là thứ đẹp nhất kia mà". "- bởi vì hoa vốn phù du".

Bởi vì vẻ rất đẹp chóng tàn, với tình yêu ko được nuôi dưỡng vẫn tan đi như bọt bể. Một khi vẫn khiến đối thủ tổn thương, giống như cậu đóng các chiếc đinh lên sản phẩm rào, rút đinh ra thì những lỗ đinh vẫn còn đấy mãi đó. Tổn thương hoàn toàn có thể lành, tuy nhiên sẹo không xóa đi được.

Hoàng Tử bé rời tiểu tinh ước B612 vô cùng dễ, chỉ cần theo một bọn chim di cư, dẫu vậy để trở về, cậu phải chấp nhận rủi ro bởi nọc rắn, và bạn đọc bọn họ chỉ rất có thể hy vọng rằng thứ hóa học độc rủi ro đó đã thực sự gửi cậu về với đóa hoa hồng.

*
Một phiên bản vẽ mà họa sĩ Nguyễn Thành Vũ tiến hành cho cuốn sách tranh Hoàng Tử Bé.

Mất đi tình yêu đôi khi là biện pháp để chúng ta trở nên trẻ trung và tràn trề sức khỏe hơn

"What doesn"t kill you makes you stronger" - Friedrich Nietzsche viết.

Việc Hoàng Tử bé bỏ đi, nếu tạm coi như sự tan vỡ trong mối quan hệ của cậu cùng với bông hoa, ta rất có thể thấy, từ bỏ mối vỡ vạc này, cả Hoàng Tử bé nhỏ và bông hồng phần đa trở nên mạnh khỏe và hữu hiệu hơn.

Đến Trái Đất, lần thứ nhất nghe thấy tiếng vọng, Hoàng Tử nhỏ xíu nhận xét rằng địa điểm đây thật nhạt nhẽo, thật không giống với ngày cậu còn ở cùng một bông hoa luôn cất giờ trước. Cậu dần nhận thấy tầm đặc biệt quan trọng của hầu như điều cực hiếm mà do đã bao gồm trong tay, cậu không mấy nhằm tâm.

Cậu ban đầu biết nghĩ về sự hy sinh của fan khác, biết yêu mến một cô nữ không sợ hổ, tuy thế sợ gió lùa, một nhành hoa chỉ gồm bốn mẫu gai để chiến đấu với cuộc sống dữ dội, nhưng quả cảm đẹp nhất để triển khai cậu ưng lòng.

Xem thêm: Cách muối cà rốt chua ngọt giòn tan, cách muối su hào cà rốt chua ngọt giòn tan

Bông hồng, vốn là hiện nay thân của việc nông cạn, đỏng đảnh, kiêu kỳ, cũng béo lên từ mối quan hệ đổ vỡ này. Nữ giới không nên lồng kính nữa, nàng chấp nhận sự ra đi của cậu bằng vẻ bình tâm dịu dàng, không thể trách móc, bằng sự kiêu hãnh, với hơn hết, thanh nữ yêu cậu, phải nàng không muốn người bản thân yêu thấy chị em rơi nước mắt.

Và cành hoa cũng dạy họ cách vượt qua sự sợ hãi, thương tổn và khó khăn khăn, bởi: “Em hy vọng biết bươm bướm là chũm nào, em yêu cầu chịu đựng vài tía con sâu".