Mở đầu: Fairy Tale and My Prayer
Edit: Tâm Tít Tắp──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────Tự:Hà xuyên bình hoãn tuế nguyệt vô kinh
Hô hấp sở bất cập chi xử như kim đô thành phong cảnh
Nhất thiết quá vãng lịch lịch như tình xuyên thượng đích dã thụThả nhượng ngã môn lai a hộ giá nhất khỏa tĩnh quan đích tâm- Tịch Mộ Dung -Fairy Tale and My Prayer
Hồi tưởng lại, khuôn mặt mơ hồ của cô ấy tươi cười.Không thể nào quên được cái nhìn kia.Xoay một vòng, người đã biến mất khỏi tầm mắt.Vội vàng rời đi không để lại điều chi.Biết khi nào mới có thể gặp lại
Biết khi nào mưa có thể ngừng rơi
Khi nào bầu trời có thể đầy sao
Khi nào những nhớ nhung này có thể kết thúc.Ông trời yêu quý, tôi tin rằng, vào mộtthời điểm nào đó, người sẽ cho tôi được gặp lại em. Có thể chăm sóc choem tốt không, có thể để em thoải mái dễ chịu không? Cho tới tận ngàychúng tôi gặp măt. Còn nữa, để cho em biết, tôi vì em mà tồn tại.Chương 1: Xa và gần (1)Edit: Tâm Tít Tắp
Em Lúc nhìn anh Lúc nhìn mây Anh cảm thấy Lúc em nhìn anh rất xa Lúc em nhìn mây rất gần- Cố Thành - ──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────Ba giờ chiều là thời điểm mà ban biên tập của “Nhật báo Tân Giang” bận rộn nhất. Chuông điện thoại líu lo vanglên làm những con người đang mải mê cúi đầu vào bàn không hẹn nhau mànhíu mày.Chủ biên Hứa Ngôn “Hừm” một tiếng, gáclại chiếc bút đang sửa dở bản in, không nhịn được, cầm điện thoại lên:“Xin chào, đây là ban biên tập của “Nhật báo Tân Giang” “Chị Hứa, noel vui vẻ!” Tiếng cười trong suốt, giống như ánh trăng rơi xuống mái hiên, lắc lư cùng bóng đêm, lúc xa, lúc gần.Lông mày Hứa Ngôn hơi nhíu nhưng lòngkhông kìm được mà bay bổng lên cao, khóe miệng cong lên. Nguyễn Họa Trần đúng là cô nàng khéo nói chuyện, con cô lớn hơn cô bé đó hai tuổi, gọidì còn chưa đủ nữa. Sau này, cô bé chưa từng giống như người khác kháchsáo gọi cô là “Chủ biên Hứa”, luôn nhiệt tình gọi cô là “Chị Hứa”, giống như kéo khoảng cách tuổi giữa hai người sát lại. Cô từng gấp rút làmmai cho Họa Trần với con trai của mình, nhưng cô chưa kịp mở lời, thìcon trai đã yêu điên cuồng một nữ tiếp viên hàng không. Tiếp viên hàngkhông, nghe thì oai, thực ra là phục vụ viên, chỉ là không phục vụ ởdưới mặt đất mà thôi.Haiz, sau cánh cửa sổ mỗi nhà là một câuchuyện phiền não, Hứa Ngôn nuốt cục khí tức trở về, “Vui vẻ cái gì vậy,đang bề bộn giương nanh múa vuốt đây.”Nguyễn Họa Trần đồng cảm “ừm” một tiếng,“Thật là căm ghét cái lũ mang lễ Giáng Sinh về Trung Quốc, có bản lĩnhthì khiến nó lạc địa sinh căn* đi, vì sao lại không thể trở thành ngàynghỉ pháp định, thật là không có nhân đức. Hôm nay Tân Giang còn cótuyết rơi nữa chứ!”*Lạc địa sinh căn: Nghĩa đen là rụng xuống đất mọc rễ.Hứa Ngôn nâng mắt, ánh mắt bay hướng rangoài cửa sổ. Đúng vậy, những hạt tuyết nhỏ bay đầy trời, bầu trời trởnên hỗn loạn, đục ngầu. Mùa đông ở Tân Giang nhiều mưa, ẩm ướt, mườingày nửa tháng cũng không thấy trời trong. Tuyết rất hiếm thấy, hôm nayđã tạo nên bức tranh màu trắng của lễ Noel. “Thu được nhiều không?”Giọng Nguyễn Họa Trần đột nhiên thấpxuống, trọng nói pha chút hờn dỗi: “Chị Hứa lại chê cười em rồi, em chỉlà bình hoa sứ thô kệch ở lầu hai mươi bảy của ngân hàng Vinh Phát, hoagì cắm vào cũng không thấy thích hợp.”Ngân hàng Vinh Phát là ngân hàng trungtâm của Hồng Kông, chủ tịch là Tống Vinh Phát. Tuy thời gian mở cửa chưa lâu, nhưng địa vị ở giới tài chính không ai dám khinh thường. Tân Giang thành lập chi nhánh công ty đã là chuyện ba năm trước, đó là ngân hàng
Tân Giang đầu tiên đăng kí đầu tư nước ngoài, ngoại trừ tổng giám đốc là Tống Tư Viễn là người Hồng Kông, những thành viên ở tầng khác đều đượctrả lương rất cao, được mời về từ những ngân hàng nhà nước. Ngày khaitrương, Hứa Ngôn phụ trách viết và đưa tin, có rất nhiều vị lãnh đạothành phố đến cắt băng khánh thành, tất cả các tổng giám đốc của các xínghiệp lớn đều gửi tặng giỏ hoa làm người ta hoa mắt, pháo hoa được đặtđủ để rạng rỡ cả buổi.Lầu hai bảy của ngân hàng Vinh Phát làlầu cao nhất, có một vị tổng giám đốc, hai vị phó tổng giảm đốc, hai vịtrợ lí đặc biệt, một thư ký. Thư ký chính là Họa Trần, nghe giống như vị trí này có cũng được mà không có cũng chả sao, Họa Trần luôn tự giễumình là bình hoa sứ thô kệch.“Đừng nản lòng, em mới đi vài ngày thôi mà, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển.” Hứa Ngôn an ủi.Nguyễn Họa Trần vui vẻ trở lại: “Cảm ơnsự cổ vũ của chị Hứa, nhất định em sẽ cố gắng.” Bầu trời đâu phải làrộng chút chút đâu, lỗ đen ở vũ trụ cũng rất nhiều. *Chả hiểu đoạn này *Hứa Ngôn nhìn đồng hồ, không thể tiếp tục trò chuyện được, còn đôi câu chuyện đang chờ cô, “Họa Trần, tìm chị có việc gì không?”“Tiền kỷ niệm năm mới từ Hồng Kông đã về, đẹp lắm, em tặng chị Hứa và mấy vị biên tập lớn mỗi người một bộ. Mặtkhác… ngày mai trang đầu nhật báo có thể đăng bài về bọn em, nhưng họvẫn còn đang họp, khoảng trước sáu giờ em sẽ đem bài viết qua nhé.”Nha đầu xấu, quanh co vòng vèo nhiều nhưvậy, giờ mới là chuyện chính! Môi Hứa Ngôn mấp máy, liếc nhìn bản thảotrên bàn, có chút khó khăn đây. Đầu đề trang nhất nhật báo ngày mai vốnlà tin của một nữ du khách nói về sự an toàn khi du lịch Ấn Độ, có thểthay đổi được, nhưng bây giờ mới đổi, e là không kịp.“Chị Hứa, sắp xếp một chút đi mà, thật sự là bản tin trọng yếu nhất ngày”. Qua điện thoại Nguyễn Họa Trần thấy cô có chút do dự vội vàng thấp giọng nài nỉ.Hứa Ngôn than một tiếng: “Bây giờ em phải làm nhanh một chút, tổng thanh tra mới nhận chức vô cùng nghiêm khắc,trước bảy giờ, phải in cả trang báo mang cho anh ta kiểm tra.”“Hic, vẫn chưa nghe được chút nào về tin đó?”“Anh ta làm việc rất ít khi xuất hiện.” Cho nên mới không thấy được.“Là thần thánh phương nào vậy?”“Là hàng nhập ngoai, trước kia công tác ở Mĩ, trước đó, nghe nói đang học tiến sĩ khoa y, chuyên ngành về khối u. Tóm lại không phải người thường.” Nghe nói lúc tổng thanh tra tới độtxuất, đám biên tập đều lắp bắp kinh hãi. “Nhật báo Tân Giang” trước đâylà thuộc về chính phủ, sau mấy lần cải cách, được tập đoàn Minh Thinhthu mua. Tập đoàn Minh Thịnh sở hữu “nhật báo Tân Giang”, còn có “Xem và ngẫm” (瞻) làtạp chí hàng tháng, đồng thời còn phát hành sách báo xuất bản. Tổngthanh tra mới không chỉ là thổng thanh tra của “nhật báo Tân Giang” màlà tổng thanh tra của cả tập đoàn Minh Thịnh. Trước khi nhận chức đã đimột vòng thị sát, thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, nghe đồn là tìm hiểu tình huống, nhưng mà, đã đủ khiến mọi người lo sợ.* Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự mờ ám, bất định.Nguyễn Họa Trần oa một tiếng, kéo dài âmcuối, đột nhiên dừng lại, bình luận: “Rốt cuộc là nhân tài nhiều mặt,khẳng định là rất ít tóc.”“Sao lại thế?”“Năm tháng là dao mổ lợn, còn tri thức chính là dao cạo râu.” Họa Trần cố nén cười.Hứa Ngôn không nhịn được cười ra tiếng,mấy vị biên tập kinh ngạc đua nhau ngẩng đầu nhìn. Cô nhanh chóng cúpđiện thoại, nhắc lại nguyên văn lời Nguyễn Họa Trần đã nói với mình, cảban biên tập đều cười nghiêng ngả, không khí cứng ngắc trầm buồn tan ratrong tiếng cười giòn tan.Đại khái là một tháng trước, thời tiếtkhông lanh như bây giờ. Hứa Ngôn phỏng vấn cục trưởng cục du lịch, ngheanh ta nhắc tới sân bay Tân Giang sắp trở thành sân bay quốc tế, sẽ tăng cường chuyến bay quốc tế, nên vay ngân hàng Vinh Phát một triệu. Họa
Trần hỏi có liên quan đến bài viết đó sao? Một triệu, biết bao nhiêuchuyến bay mã hiệu A320, bay thẳng Hồng Kông, Macao, Đài Loan, New York, Paris… Mặc dù tổng sản lượng kinh tế cả nước sẽ tăng thêm, nhưng Tân
Giang chỉ ở cấp thành phố, lại có sân bay quốc tế, đại khái là đếm trênđầu ngón tay trong cả nước đấy. Đây chính là tin tức lớn.Trên hành lang có bước chân vang từ xa đến gần, không nhanh không chậm. Là ai?
Giống như một anh chàng thanh niên trẻtuổi mặt nhi đồng mới bước chân ra khỏi cổng trường còn cầm tờ giấy nhìn mọi người gật đầu chào, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Hứa Ngôn. “Chào mọingười, tôi là Lâm Tuyết Phi, thư ký của Hà tổng. Sáu giờ, toàn thể banbiên tập tập trung ở phòng họp, tham gia cuộc họp ngắn với Hà tổng. Lúcđó, chủ biên Hứa nhớ mang cả bản in và trang báo đi.”

Tên tác phẩm: Nơi nào cảnh đẹp như tranh

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Tình trạng: Đang sáng tác

Số chương: Chưa rõ

Biên tập: Tâm Tít Tắp
Thể loại: Hiện đại, ấm áp

*

Văn án cũ (Đây là lời của nam phụ – Hình Trình)

Ngày ấy, anh đứng trên tầng, nhìn người đàn ông kia đưa cô đến. Môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, có trời tác thành, giống như tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này đều se duyên cho họ. Thật ra, một phần tình cảm tốt đẹp này đã từng bỏ anh mà đi, anh không thể giữ lại được. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, anh muốn kết quả sẽ như thế này:

Phong cảnh nơi anh là đám mây.

Bạn đang xem: Nơi nào phong cảnh như tranh

Phong cảnh nơi cô là phương xa.

Người đàn ông nói rằng, có cô, cuộc đời anh chính là phong cảnh.

Xem thêm: Bột Đậu Đỏ Có Tác Dụng Gì? Cách Làm Bột Đậu Đỏ Dưỡng Da Trắng Sáng, Hồng Hào

Nhiều khi, không thể không nghĩ: Đó chính là số mệnh.

P.S: Văn án hơi khó hiểu, mọi người có thể đọc chú thích bên dưới của mình về tên nhân vật