Script has been disabled on your browser, please enable JS to lớn make this phầm mềm work.

Bạn đang xem: Sách thương được cứ thương đi



Nếutự bôi đen tâm hồn bởi những hằn học, họ sẽ không thể nào thấy được cáihay nét đẹp của cuộc đời. Cùng khi đó, hẳn nhiên, cũng chẳng có chức năng mang đếnđược mang đến ai ngẫu nhiên điều gì tốt đẹp. Hãy thong dong với cuộc đời, nếu như muốn nó cũnglàm điều ấy với mình.

Giữa mẫu đời xô ý trung nhân và chật dong dỏng này, đâu riêng gì ai cũngcó cái như ý được ra đời trong một mái ấm gia đình đủ đầy, mấy ai rất có thể tự tìm chobản thân một tình yêu nhằm gửi gắm cả đời. Cuộc sống thường ngày vốn muôn hình vạn trạng, tâmtư mỗi người mỗi khác vui có, bi ai có, lúc trung khu hồn hào hứng xốn xang, lúc lại chìmvào bi thương tột cùng. Đôi khi căng thẳng mệt mỏi quá, yêu cầu lắm một khoảng lặng nhằm buông quăng quật mọithứ lại phía sau, những khoảng thời gian rất ngắn tĩnh trên đó mới quý giá chỉ biết nhường nhịn nào,chúng có thể chấp nhận được ta sống lờ lững hơn và nhìn nhận và đánh giá lại đều điều vẫn qua. Đến với cuốnsách mến Được Cứ thương Đi của tácgiả Hồng Hải các bạn sẽ bị thú vị bởi những mẩu chuyện dung dị trong đó. Tác phẩm là tuyển tập những truyện ngắn gồm thậtđược đánh dấu từ bao gồm trải nghiệm của tác giả, chúng như nốt nhạc trầm vào mộtbản nhạc đầy sôi động, tuy dìu dịu nhưng khiến cho ta mê mẩn trong từng câu chữ.Sống động, chân thực và giàu cảm hứng là hồ hết lời bình tôi giành cho cuốn sáchnày, chắc hẳn đây sẽ là 1 món quà ý thức vô giá chỉ sưởi nóng tâm hồn của chínhchúng ta, độc nhất là với phần đông ai đang đơn độc và cảm giác lạc lõng giữa chốn phồnhoa đô thị.

Tiểuthuyết xuất xắc phim các được tạo ra từ gia công bằng chất liệu đời cơ mà đời vốn dĩ không tròn nhưcách họ ngồi trong tứ bức tường và nhìn nó qua màn hình hiển thị máy tính.

Để đọc được ý nghĩa sâu sắc trọn vẹn trong chữ “Đời”, bạn cầnmở cửa lòng mình, đi thật chậm, quan gần cạnh thật sâu cùng để bản năng yêu thương thương che chở đồng một số loại trong mình đăng vương một chút.Chỉ một ít ấy thôi, các bạn sẽ nhận thấy rằng bao bọc ta có nhiều những mảnhđời kém như mong muốn và buộc phải lắm một đôi bàn tay giúp đỡ.

Mở đầu cuốn sách là mẩu truyện dở khóc dở cười về mộtngười lũ ông miền tây lam bè lũ và thật thà. Nhờ tất cả cuốc xe cộ ôm tình cờ này mà tácgiả được nghe kể về một câu chuyện tình yêu động, lam vây cánh một trời yêu thương, cáiyêu thương đó không hẳn đôi vợ ck đầy đầy đủ nào cũng có được.

Hồi con trẻ cô đẹp mắt lắm, con gái Cai Lậymà, cô lên sài gòn ở mướn mang đến nhà công ty mà chú làm cho bảo vệ. Bác mẹ cô đâu gồm chịuchú bởi vì họ chê thằng này mồ côi mồ cút, nghèo bên cạnh đó què quặt nữa. Họ sợ hãi cô khổkhi về với chú. Cơ mà cô hổng sợ, cô bỏ nhà theo chú. Bác mẹ cô từ nhỏ gái. Ngàyba cô nhắm mắt, ông còn chưa tha đến cô mà. Chú nên đưa cô về, nửa đêm quỳngoài mặt hàng rào lậy vọng vào. Rồi đi.

Hay đông đảo thân phận hẩm hiu trên “Khách sạn ngàn sao ở
Củ Chi” bị thôn hội chối bỏ, chịu đựng đựng những ánh nhìn khinh miệt của hồ hết ngườixung quanh. Họ hội tụ tại đây trong “ba mẫu chòi lá”

Ba mươi bảy con người trong bố cáichòi lá này là bố mươi bảy miếng đời khác biệt về tuổi tác, cội gác, xuất thân,nghề nghiệp…, nhưng bao gồm cùng điểm đến, thuộc nỗi hoang lạnh thời điểm cuối đời. Tất cả những
Hùng, Thôn, Oanh, Luyến cũng đáng trách lắm do non dạ nhưng mà lạc đường. Với trên conđường nhầm nhỡ ấy, tôi nghĩ tối thiểu cũng một lần họ chuẩn bị cho ngày này. Nhưngcô Huệ, chị Nga thì sao? Họ không tồn tại lỗi, đó chưa phải lựa chọn của họ mà làđòn roi của số phận. Họ tuyệt vời tin vào gần như người lũ ông của đời mìnhnhưng không phải lũ ông nào cũng là người ông xã chung thủy đề xuất họ bị chiếm mấttất cả, bị chiếm mất toàn bộ tài sản cực hiếm nhất của một đời người: tình thân củangười thân. Trách ai đây? Khi nhận thấy cánh tay và hai con mắt sưng húp của Luyến?
Gia đình khổ quá, em lên thành phố tìm bài toán rồi vào quán ăn và không lâu sau từnhà hàng em ra hè phố. Hôm kia giỗ mẹ, em lén về thắp nhang, bị anh chị đuổi đibằng khúc tre dài. Còn Huy nữa, tôi nghe mùi tanh tanh nồng vì sống lưng em đang lở loét rồi,em yếu đuối lắm nhưng cái nắm tay chắc rằng làm em vui nên hai con mắt em sáng sủa hơn. Em sốngêm đềm với bà bầu từ bé, ngày mẹ bán miếng vườn trả nợ, hai bà mẹ con dắt díu nhau lên
Sài Gòn nạp năng lượng bờ sinh sống bụi. Ban ngày bà bầu bán vé số, em đi phụ hồ, tối về sạp chợ làmgiường, đo lường và thống kê dành dụm không nhiều tiền trở về quê, ai ngờ oan nghiệt ập đến, em giẫmphải loại kim tiêm…

Còn cả chuyện của thằngnhỏ thương hiệu Hận – chỉ mới nghe thấy cái tên thôi, bạn sẽ nhận thấy một nỗi phẫn uấtđầy khổ cực của fan đã sinh thành thử hắn.Mang bầu nó bảy tám tháng, má nó phát hiện nay người bầy ông ngọt nhạt với bản thân lâunay đã có vk con đề huề, sau một trận đánh ghen tơi bời những tưởng sẩy thai.Cô gái ê chề quá, hy vọng bỏ núm ruột của mình nhưng người mẹ can ngăn. Thôi thì đẻ.Đẻ ra rồi đánh tên là Hận chơi. Một thằng Hận khờ khạo, lăn lộn kiếm dòng ăn,sống lang bạt đầu mặt đường xó chợ, chũm vậy cơ mà nó hiếu thảo, nỗ lực chắt chiu từngđồng nhằm chăm người má hận đời nghiện ngập, lúc nào cũng đánh mắng nguyền rủa nó đếntội.

Dưới ánh nhìn của người đời,nhà tù được coi như như là một nơi uy nghiêm thay mặt cho công lý và răn doạ những kẻmang tội. Vậy ở chiếc chốn đó – khu vực nhữngcon tín đồ đang phải từng giờ lao động, suy ngẫm với trả giá mang lại lỗi lầm củamình, liệu có phải vớ cả bọn họ những đáng trách?

Mộtchàng trai mười chín tuổi một đêm xuất hiện đón các bạn mình, làm sao biết anh ta vừachém bạn nên để bạn ở lại vài ba hôm, rồi cũng vào tù. Một cậu trai hăm sáu tuổiđược tin vợ sinh đứa con đầu lòng, cuống cuồng chạy xe nỗ lực nào nhằm đâm đề xuất mộtcô học trò, nhà bạn ta khó khăn quá, nhưng mình thì nghèo, không tồn tại tiền thực hiện án,rồi… vào đây. Một chú người đứng đầu không trả nổi mấy khoản nợ lớn cũng… vào đây. Vànhiều nữa.

Cùng hiện ra là phận conngười, thằng Hận, chưng xe ôm, tốt số phận của rất nhiều người phạm nhân nhân cực chẳng đã kiasao lại bi thương và khổ cực đến vậy. đôi khi ta căng thẳng mệt mỏi bởi mọi chuyện khôngnhư ý muốn, ta cứ nghĩ chiếc số ta nó đen đủi quá mà “ôi sao mà những số tôi nó khổ quá trời, chắc hẳn chẳng còn ai rủi ro xấu hơn tôi đâu”. Nhưng khi bạn đọc rất nhiều câuchuyện trên, bạn sẽ nhận thấy rằng phiên bản thân bản thân còn như ý lắm đó.

Con fan vốn dĩ xuất xắc tự bơm phồng nhữngkhó khăn hay âu sầu của chủ yếu mình mà chẳng chú ý rằng chỉ cần sống chững lại mộtchút, cởi mở rộng một chút, nghĩ thoáng đãng hơn một chút, niềm vui sẽ luôn luôn bên ta mỗingày.

Liệu sự tử tế có đang tồntại?

Ngày nào báo chí truyền thông cũng đưatin nhiều vụ bài toán đáng buồn, phản ánh lối xử sự kém lộng lẫy của một số trong những bộ phậnngười dân. Như một bạn teen hành hung người thiếu nữ lớn tuổi chỉ vị bị nói nhởcần đề xuất xếp hàng khi rút tiền trên cây ATM xuất xắc việc bạn bè trong mái ấm gia đình mâuthuẫn, chém giết lẫn nhau vì phần lớn những tranh chấp đất đai, tài sản. Ko thiếunhững chứng trạng vô cảm của tương đối nhiều người lúc đứng tận mắt chứng kiến những vụ hànhhung, ức hiếp yếu thế xảy ra ngay trên phố. Đáng ảm đạm hơn, họ lạnh lùng thản nhiênquay đoạn phim nhằm ước muốn có một bản tin sốt dẻo đăng lên những trang mạng xóm hộiđể câu view. Như “chị đẹp, anh đẹp” xài toàn hàng hiệu nhưng bao gồm lối hành xửthiếu văn hóa truyền thống trong câu chuyện “Khó Tính
Và Hàm Hồ”. Chuyện xẩy ra trong một quán nạp năng lượng nọ, chị đẹp mắt đi thuộc hai ngườicon của bản thân mình vào một tiệm nước, chị kêu bưng đến chị ly nước cam, vừa kê mồm địnhuống chị kêu la làng mạc với một thái độ bực tức “Trời ơi, tao đã dặn không con đường rồi mà, mầy điếc hả con kiaaaa”.Kèm theo đa số câu chửi bươi xúc phạm, chị ta còn có cái quan sát hằn học, khó chịuvà coi thường cô bé nhỏ phục vụ. Đó chỉ là 1 trường đúng theo trong vô vàn phần nhiều tìnhhuống xảy ra hàng ngày quanh cuộc sống thường ngày của bọn họ mà thôi. Nếu là bạn trongtình huống đó bạn sẽ ứng xử như thế nào? Bạn vắng lặng lắng nghe mẩu chuyện và bímật quay lại đoạn phim đó rồi tung lên mạng? Hay các bạn sẽ chạy ra can phòng bênh vựccho cô bé bỏng phục vụ tội nghiệp kia?

Giới thiệu sách:Không một chút hư cấu, cuốn sách là tập hợp số đông câu chuyện trọn vẹn có thật về tình thương giữa người với những người trong xóm hội còn nhiều ấm lạnh, được viết yêu cầu từ chính cuộc đời người sáng tác và từ hầu hết trải nghiệm của tác giả trên mặt đường đời. Những mẩu chuyện rất giản dị và đời thường nhưng mà lại khiến người gọi bất giác cay cay sinh sống mũi.

Giữa cuộc đời còn vô vàn chông chênh, đề nghị lắm hầu như tình mến bình dị. Để bước chân kia ko quá lập cập giữa cái ngược xuôi, để bàn tay ấy chẳng lạnh nhạt lướt qua những ao ước cầu thế níu. Đâu đó bên cạnh kia, phần nhiều phận đời bé guộc vẫn sẽ cúi mặt. Xin hãy giữ cho mình một đôi mắt sách, một trái lặng trong, một vai trung phong hồn rộng. Người với người đâu dễ dàng phôi pha, dẫu thương bao nhiêu cũng là không đủ. Vậy nên, ví như còn yêu đương được, xin hãy cứ yêu quý đi…

*

Review sách:Cuốn sách là tập hợp những câu chuyện kể về gần như phận đời mà tác giả đã thử khám phá lòng và rất nhiều con người vô danh đã đến đi ngọt ngào một biện pháp không điều kiện. Đơn giản vậy thôi. Nhưng lại cuốn sách tràn trề yêu thương. Người điều khiển xe ôm, em nhỏ nhắn bán vé số, đứa nhỏ xíu bị quăng quật rơi, người lũ ông tật nguyền, cậu trai trẻ bị nhiễm bệnh thế kỉ, người thanh niên tử tù, thằng bạn thân…, cùng cả chính thực trạng của tác giả.

Những câu chuyện êm ấm tình người đẹp đến nao lòng. Vào quyển sách, ta thấy một cuộc sống thường ngày còn rât các lam lũ, khó khăn nhưng tình cảm với nhau luôn đong đầy. Một thằng bé nhỏ bán vé số bắt đầu học lớp 4 đã phải kiếm chi phí nuôi ba mẹ và 2 em. Cực vậy nhưng trung tâm hồn em đầy đủ rộng để cảm xúc tự hào về quá trình của mình với để share khó khăn với anh bạn mới bị giựt cả triệu tiền vé số… cùng những câu chuyện khác cũng đều có những nét xinh riêng y như vậy. Ngoại trừ ra, yêu thương ở chỗ này không chỉ tạm dừng ở một câu chuyện mà nó mang tính chất tiếp nối cùng với những mẩu chuyện khác. Một bạn hàm ơn bạn này vẫn tìm biện pháp trả lại loại ơn đó cho những người khác. Mẩu chuyện đền đáp tiếp diễn cứ thế lan rộng ra.

Ở kia ta học tập được cách không ngừng mở rộng lòng mình cùng để trái tim rung rượu cồn trước phần đông cuộc đời của những con người kém may mắn, cách cho đi vô đk và khôn khéo để đa số con fan đó ko mặc cảm, phương pháp đối xử cho nhau giữa người với người. Như người sáng tác nói, “Nếu chúng ta đến với tha nhân vị niềm vui, do lòng mình biểu đến, chứ chưa phải để tích phước, thì cuộc trao nhận đang đẹp lắm. Làm việc thiện để tích phước có nghĩa là bạn ko trao hay cho gì cả. Chỉ cần gửi tiết kiệm ngân sách mà thôi.”

Trong loại xã hội thời buổi này với đầy mọi toan tính, lừa lọc, niềm tin vào điều thiện của con người ngày càng mờ nhạt. Cùng vòng xoáy cuộc sống thường ngày nhanh quá khiến cho ta quên rằng mình nên sống đủng đỉnh lại, nhằm quan sát, cảm thấy và yêu thương. Cuốn sách như 1 lời nhắc nhở nhẹ nhàng cơ mà sâu lắng, gợi ta nhớ lại cái xúc cảm hạnh phúc của việc cho đi cùng nhận lại. “Khi họ đọc được nỗi vui ập vào mắt lên môi một người lạ lẫm vì phần nhiều việc đôi khi rất nhỏ nhặt nhưng mình tạo nên họ, họ sẽ niềm hạnh phúc lắm… Đó là loại hạnh phúc được gia công một người có giá trị, cho dù chỉ đến một bé người”.

Để rồi cuốn sách như nhắc nhở ta: “Sự giả trá là tất cả thật, rất dễ dàng thấy, cơ mà hãy tin rằng chúng không phủ khóa lên tất cả. Hãy dũng mãnh yêu thương và để sự đàng hoàng lên ngôi, hãy mạnh dạn nuôi nấng ý thức vào con người. Hãy làm ơn, đừng bất chấp Vân Tiên gầy yếu gày gò trong lòng mình. Uổng lắm”.

Xem thêm: Cao Ích Mẫu Bao Nhiêu Tiền, Thuốc Cao Ích Mẫu Ocp Có Tác Dụng Gì

Cuốn sách bên cạnh đó đã làm cho thức tỉnh mình và khiến ai hiểu cũng nên nhìn lại chính bạn dạng thân. Trước giờ tôi đã sống cố kỉnh nào? Như lời nhắn nhủ của tác giả, mình biết mình bắt buộc “đập vứt những tường ngăn kiên cố bao quanh lòng mình, hãy nhằm trái tim rung lên như nó được sinh ra buộc phải thế”. Thân thương phải rèn luyện hàng ngày, “Chỉ cần mở cửa lòng mình, bước xuống đời, đi thiệt chậm, quan ngay cạnh thật sâu, bọn họ sẽ thấy chật cứng quanh mình phần lớn phận đời cúi mặt đã cần 1 bàn tay nắm.” bởi “giữa cuộc đời vô vàn chông chênh nên lắm gần như tình thương bình dị”.

Chris Le chưa hẳn nhà văn, anh cũng công nhận điều này, mà chỉ là 1 trong những người nói chuyện. Chuyện của anh hay vày đó là chuyện đời, nó muôn màu, nó thật, và nó giản dị, mà lại nhân văn. Qua những câu chuyện đó càng phục anh, một người có “trái tim biết rung động, mang đến tận cùng”. “Tay tôi không đủ dài với vai cũng không được rộng để ấp ủ hết hầu như khốn cùng nhưng luôn luôn tự an ủi, thôi, cứ trọn vẹn với những người nào, vui phần ấy, từng chút một.”

Một số trích dẫn hay:“Tiểu thuyết hay phim truyện đều được xây từ cấu tạo từ chất đời. Cùng đời thật thì vốn dĩ ko tròn như cách họ ngồi trong tư bức tường và nhìn nó qua màn hình laptop hay năng lượng điện thoại.”

“Tôi luôn nhìn con fan ở mặt thiện nhằm thấy cuộc đời đáng sống, con tín đồ đáng thương.”

“Niềm-vui là 1 trong ý niệm vô hình, không hẳn vật chất hiện hữu. Thành thử, nó là thứ nhằm nhận-ra chứ không hẳn để kiếm-tìm.”

“Con tín đồ vốn dĩ hay tự bơm phồng những khó khăn hay đau đớn của chính mình mà bỏ quên rằng, chỉ việc sống chậm lại một chút, dỡ mở hơn một chút, nghĩ thoáng đãng hơn một chút, thú vui sẽ luôn luôn có mặt ta, từng ngày…”