Nam diễn viên của "Hoa Thiên Cốt" - Mã Khả khiến người hâm mộ khá hào hứng khi xuất hiện trong phần Thập Tam Nguyệt của "Hoa Tư Dẫn".


Bộ phim chuyển thể Hoa Tư Dẫn có lẽ là tác phẩm bị chỉ trích nhiều nhất hiện nay bởikhâu tạo hìnhquá "dừ" so với nguyên tác. Tuy nhiên, phim được nhận xét vẫngiữ đượckhá trọn vẹn nguyên tác ở cáccặp đôi khác chỉtrừ hai nhân vậtchính Diệp Trăn (Lâm Nguyên) - MộNgôn(Trịnh Gia Dĩnh). Không những thế, trong tập 21 sắp tới, các fan của Hoa Thiên Cốtchắc hẳn sẽ cònthích thú với màn ra mắt của "Sát Thiên Mạch" Mã Khả trong phim này.

Bạn đang xem: Hoa tư dẫn thập tam nguyệt


*
"Sát tỷ" Mã Khả xuất hiện bên cạnh 2 nhân vật Sát Thiên Mạch trong "Hoa Thiên Cốt" và nam quân Võ Hùng trong "Hoa Tư Dẫn" tại cuộc họp báo
Tư Dẫn nhằm thấy được cái hay của phim: "Cách xem phim này đó là cứ thấy cặp đôi chínhthì cứ tua qua, tua qua" "Bộ phim này thần kì quá, bản thân tôi ban đầu nghĩ rằng chắc chắnsẽ không nuốt nổi. Nhưng khi chính thức đi từ phần của Tưởng Hân, thì phim thật sự rấthay", "Ba cặp còn lại diễn xuất đều rất đạt, nhất là phần Thập Tam Nguyệt, nó giữ lại hơn 90% bản nguyên tác rồi", "Rất thích Thập Tam Nguyệt, lãng mạn nhất nhưng mà cũng ngượcnhất", "Tôi là fan nguyên tác đây, xem mà khóc như mưa với Thập Tam Nguyệt, diễn viên trẻkhông phải ai cũng diễn được đâu", "Nói chung là phần tạo hình, mái tóc đã hủy hoại bộphim, chứ mọi thứ khác như diễn xuất, cảnh chiến đấu đều trên cả tuyệt vời"...
Bộ phim Hoa Tư Dẫn - Tuyệt Ái Chi Thành được cải biên từ tiểu thuyết nổi tiếng của tác giảĐường Thất Công Tử, tác phẩm đang được lên sóng mỗi ngày trên đài Chiết Giang, Tứ Xuyên.
Cosplay
List Truyện Edit
List Xuyên Không Vấn Tâm Vô
Hối<Đồng nhân thiếu niên thần thám Địch Nhân Kiệt> Chú Si Tâm(Hoàn)

Cô gái nâng cành đào trong tuyết bay bay

Quân vương tuổi trẻ lãnh như nguyệt.

Hồi ức rung động chợt bắt đầu.

Vết thương đã khắc vào trong mơ.

*

 

 

 

Oanh Ca mình vận áo tím, tay cầm bình rượu nhàn tản ngồi dựa gốc cây, hơi ngẩn đầu nhìn người đàn ông áo trắng vẻ mặt nghiêm lạnh đứng trước mặt.

*

Người đàn ông cả thân mình như khoác ánh trăng bạc, sắc mặt càng lạnh lùng.

Gió lạnh tháng Ba mang theo cánh hoa anh đào và giọng nói Oanh Ca truyền đến: “Nếu đường đao của bệ hạ nhanh hơn thiếp, ngoài chấp nhận những nghi thức cung đình phiền hà, thiếp cũng sẽ tình nguyện hầu bệ hạ chuyện gối chăn …”

*

Lời cô chưa dứt, một đường đao dài đã vạch một đường vòng cung lóe sáng trong không trung, rồi nhanh chóng thu về, người đàn ông vẫn đứng bất động.

Dải lụa hồng trên búi tóc cuốn cao của cô đứt phựt cùng với âm thanh sắc gọn, mái tóc đen óng như tơ xõa xuống vai, mấy cánh hoa anh đào bị chém đứt, tơi tả bay trước ngực cô.

*

Cô giơ tay, làm như định nắm tay chàng, nhưng lại chộp lấy vai chàng, tay vừa giơ lên, chớp mắt đã kéo tuột dải lụa trên búi tóc chàng.

Cô cười nhạt, vỗ tay: “Như thế mới công bằng”.

_______

Cô vì chàng mà vứt bỏ sự ngây thơ, hồn nhiên.

Vì chàng mà trở thành ‘thanh đao sắc bén nhất’.

Nàng giao cả tâm tư tình cảm cho chàng, đến độ không còn gì cả.

Chàng lại dần dần rời xa cô

Không chút do dự nào mà rời xa cô.

Cuối cùng nàng vẫn trở thành dáng vẻ mà chàng mong muốn nhất.

“Cái tên Oanh Ca quả là rất tuyệt, đêm nay đúng vào đêm mười ba tháng Chạp, là lúc trăng sáng nhất, vậy từ nay gọi cô là Thập Tam Nguyệt”.

Từ năm mười một tuổi, để đào tạo sát thủ tốt nhất cho Dung gia, Dung Tầm mang Oanh Ca về Dung phủ.

Lần đầu gặp gỡ, cô mở to đôi mắt đen nhánh hồn nhiên nhìn chàng, còn chàng chỉ thản nhiên liếc nhìn mặt cô, thờ ơ đặt tên cho cô, cho cô cuộc sống mới.

 

Lần đầu tiên giết người là sinh nhật thứ mười sáu của cô.

Ánh nến màu vàng chiếu lên Oanh Ca nằm thu mình trên giường..

Người cô run run, mắt lại mở rất to, lông mày chau lại, răng cắn ngập vào môi.

 

 

Chàng để ngọn nến một bên, giờ bàn tay mảnh khảnh vuốt ve đuôi mắt cô, dường như muốn lau những giọt nước mắt vô hình, cô ngây ngây nhìn chàng: “Em giết người”.

Cô giơ cánh tay phải trắng như tuyết, đặt lên bờ vai Dung Tầm đang cúi xuống, ” … Chính bàn tay này”.

Một tiếng sấm xé tai, mưa ầm ầm dội trên mái nhà, cô co người run rẩy,.

Dung Tầm hơi chau mày, nắm hai tay cô, nằm nghiên, đối mặt với cô, cái gối bằng gốm không đủ rộng, chàng dịch sát vào cô, kéo thẳng đôi chân co quắp của cô, ôm cô vào lòng.

Hai người đều mặc áo tím, giống như hai con bướm tím ôm chặt nhau

Môi chàng kề sát mái tóc đen của cô: “Em đã lảm rất tốt”.

____

Oanh Ca hai mươi tuổi là sát thủ giỏi nhất đình úy phủ, trong mùi ranh và phế khí, dung mạo ngày càng đẹp hơn.

Quanh năm làm bạn với đoản đao trường kiếm, chút yếu lòng cuối cùng trước lúc sinh tử đã bị xóa sạch không còn dấu vết, tửng cử chỉ, động tác, nụ cười đều lạnh toát như thanh lợi kiếm.

Chín năm trước, Dung Tầm nhặt được cô, chàng ta muốn cô trở thành như thế nào thì cô sẽ cố trở thành như thế.

Cuối cùng, cô không phụ kỳ vọng của chàng, trở thành một sát thủ giỏi nhất.

____

Cảnh Hầu năm thứ bảy, ngày mười bảy tháng tư, sinh nhật lần thứ hai mươi tư của Dung Tầm.

Oanh Ca tự tay làm món đồ gốm mang về Trinh quốc tặng sinh nhật Dung Tầm. Chiếc cốc màu sắc rất đẹp, nhẵn bóng sáng long lanh, thoạt nhìn biết ngay không tầm thường.

Trên giá nến đồng chỉ có một ngọn nến đang cháy, trong phòng ánh sáng lờ mờ.

Trong ánh sáng lờ mờ đó, giọng Dung Tầm nhàn tản: “Ai?”

Chân váy tím di chuyển, xiêm y gấm sột soạt như lá ngô đồng trước sân vào một ngày nắng đẹp có gió, Oanh Ca toàn thân váy tím đứng ở cửa phòng, mái tóc rối dính nước mưa bết vào trán, vào hai má, sắc mặt lạnh như nước mưa tháng tư.

Sau khi dìu Cẩm Tước đứng lên, Dung Tầm ngẩng đầu nhìn Oanh Ca đứng ở cửa thư phòng, dường như bấy giờ mới phát hiện ra cô: “Sao về nhanh thế, đi đường có vất vả không?’

Câu nói đúng như cô đoán, một chữ cũng không sai.

Cô nhìn chàng, trên khuôn mặt lạnh hiện ra nụ cười, nụ cười đó lan dần đến góc mắt: “Công việc xong sớm, nên trở về sớm.”

rong phòng tĩnh mịch, Dung Tầm ngẩng đầu nhìn cô, lại cầm lên chiếc bút lông: “Vậy nghỉ ngơi đi.”

Mắt liếc nhìn bọc vải trên đất, “Cái gì kia?”

Cô quay người định đi, nghe vậy nhặt lên bọc vải vừa rồi đánh rơi, dừng một lát nói: “Không có gì, những thứ không quan trọng nên vứt đi.”

Tình yêu giống như cát ở giữa những ngón tay, muốn cầm cũng không thể được.

Giống như chiếc cốc sứ mà cô tự tay làm.

Tâm sự trong lòng chưa nói ra, đã đi đến đường cùng rồi.

____

Cô có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Phía sau gương mặt ngạo mạn ấy là tầng tầng lớp lớp vết thương không thể khép miệng.

Có lẽ, cô cũng quên tự hỏi mình.

Là một sát thủ.

Rất cô độc có phải không?

“Thực ra, mình rất ghét, rất ghét giết người.”

Ngày mười sáu tháng năm, phủ đình úy có thích khách.

Dung Tầm rốt cuộc đã biểu lộ tình yêu với Cẩm Tước, bỏ mặc Oanh Ca đang trọng thương.

Chàng cứ như vậy đi lướt qua, không nói cô một tiếng.

Chàng là chủ, cô là tớ.

“Cuối cùng chàng đã không cần tôi nữa.”

Tháng chín là mùa chim nhạn, vương thất tổ chức đi săn.

Dung Tầm sợ Cẩm Tước ở lâu trong phủ buồn chán, đưa cô đi chơi cho khuây khỏa.

Trong buổi đi săn, con báo gấm bé tí của Cảnh hầu vương Dung Viên không may bị trúng mũi tên vu vơ nào đó, đúng lúc Cẩm Tước đang lạc đường bắt gặp, cứu chữa.

Ngày hôm sau, con báo gấm với chi trước băng bó cẩn thận được một người trong cung ôm đến Dung phủ.

Phụ thân của Cảnh hầu vương là Thanh hầu do một con báo gấm mà nên duyên với mẫu thân Cảnh hầu là Hạ Mạt phu nhân, đó là mối lương duyên đẹp đẽ truyền khắp Trịnh quốc.

Con báo gấm nhỏ xinh bên cạnh Dung Viên là cháu của con báo gấm năm xưa, đưa nó đến Dung phủ, ngầm ỷ bảo Dung Tầm đưa mỹ nhân đó vào cung.

Đang đêm, Oanh Ca nhận được mật thư của Dung Tầm, lại chỉ vọn vẹn năm chữ.

“Thay Cẩm Tước vào cung.”

Đêm đó, trăng hiện ra trên nền trời sao mờ như bụi.

Dung Tầm lặng lẽ đứng bên án thư, trong tay vẫn cầm nghiên mực, nến bị gió quạt tắt, từ lõi vừa tắt bốc ra làn khói xanh, đao của Oanh Ca kề sát cổ chàng.

Người cô áp lại gần, cơ hồ đầu sắp đặt lên vai chàng, nếu không kể đoản đao kề vào cổ chàng không một chút lỏng tay thì đó chính là tư thế tự tình âu yếm.

Giọng dịu dàng nhưng lời nói hung mãnh, trong chớp mắt cô đã ấn thanh đao vào tay Dung Tầm, cô nắm bàn tay chàng đang cầm chuôi đao, trở mũi hướng thẳng vào ngực mình.

Mũi đao nhọn dừng ngay trên ngực, máu tươi men theo năm ngón tay nắm chuôi đao của Dung Tầm tụ thành một dòng đỏ, chàng cau mày, trầm giọng phẫn nộ: “Em điên rồi.”

Ánh trăng lốm đốm trên tán lá ngô đồng, cô muốn hủy hoại bản thân, tay chàng cũng nắm chặt mũi đao, máu trên năm ngón tay tụ thành dòng nhỏ xuống, giọng chàng vang lên tai cô: “Ta không cần mạng của em. Thay Cẩm Tước vào cung, em giúp ta làm nốt một việc cuối cùng, sau đó em tự do.”

Cô nhìn vũng máu nhỏ trên nền đất, khó nhọc ngẩng đầu: “Dung Tầm, có phải chàng cho rằng sát thủ là kẻ không tim?”

Chàng im lặng.

Cô từ từ sụp xuống đất, như người kiệt sức.

Uy phong ngày xưa và vẻ dữ dằn nhất thời hoàn toàn tiêu tan, toàn thân co rúm, run rẩy như một đứa trẻ: “Sao có thể không có tim, tôi đã để nó ở chỗ chàng rồi, nhưng Dung Tầm, chàng để nó ở đâu?”

___

Tháng mười năm thứ bảy Cảnh Hầu, Oanh Ca vào cung.

Oanh Ca ngồi trong điện Chiêu Ninh phía tây vương cung.

Lúc đó rõ ràng là mùa thu tháng mười, tay cô vẩn cầm chiếc quạt ngà chỉ dùng trong mùa hạ.

Đôi mắt trời sinh hơi lạnh giờ đây trở nên vừa nhu mì vừa e dè nhẫn nhịn, hoàn toàn không nhận ra bóng dáng sát thủ.

Do ngược sáng, mặc dù khoảng cách gần mấy thước cũng không nhìn rõ biểu hiện trên mặt Dung Viên.

Chỉ thấy chiếc áo chùng màu trắng lóng lánh ánh sao, giống như một thân cây màu bạc, mỗi bước đi đều lóng lánh phát sáng trong ánh nến.

Ánh nến hồng lờ mờ, những ngón tay thon thả của Oanh Ca từ từ nắm lấy dải đai áo của Dung Viên, tiếng ngọc bội rung nhè nhẹ,

Chàng đột nhiên trở tay nắm tay cô, cô ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn chàng, môi chàng lướt trên má cô.

Trên bức rèm in bóng hai người giao vào nhau, xiêm áo Dung Viên vẫn còn trên người chàng, chiếc váy tím dài trên người Oanh Ca đã trượt từ vai xuống, lộ ra làn da trắng tuyết.

 “Sợ thì ngủ đi.”

“Bệ hạ để thiếp tự làm, thiếp sẽ không sợ.”

____

Từ lúc bước vào hậu cung của Dung Viên, cô vẫn luôn chờ đợi thời cơ, một thời cơ để cô có thể bỏ trốn trót lọt.

Mùa đông tháng mười hai, vào ngày giỗ của Tâm Liễu phu nhân, mẫu thân Hi Hòa công chúa, Oanh Ca dẫn công chúa lên linh sơn thắp hương bái tế. Bất ngờ gặp một toán thích khách, Oanh Ca và công chúa bị ngã xuống núi.

Khi lê được cái chân đau ra ngoài, Oanh Ca kiếm một cành cây to làm gậy chống, hình dung ra bộ dạng của mình, cô bất giác bật cười.

Nhưng chưa được hai bước nụ cười đã đông cứng trong mắt.

Phía trước, bên một cái đầm bốc khói mù mịt, bỗng nhiên hiện ra một bóng người như từ trên trời rơi xuống, áo chùng gấm màu bạc lóe sáng.

Mấy con chim trên ngọn cây chí chóe cãi nhau, nửa vầng trăng ló khỏi đám mây, tỏa ánh sáng trắng mờ lạnh lẽo, xung quanh không có chỗ nào có thể trốn.

“Sao lại ra nông nỗi này?”

“Chân thiếp … cũng không sao …”.

Đôi mắt đen bỗng lóe lên giận dữ, vừa trở tay đã ép cô vào vách núi bên cạnh, bàn chân gãy bị kéo đi đột ngột, đau xói đến tận óc, nhưng Oanh Ca chỉ nghiến chặt răng, hơi cau mày.

Chàng khóa cô giữa hai cánh tay mình, “Đau không?’.

Một tiếng rắc nhẹ, chỗ xương gãy bị chệch đã được kéo về đúng vị trí, trán cô toát mồ hôi, xương đau từ chỗ xương gãy như làn sóng lập tức lan ra toàn thân, đau ứa nước mắt, nhưng cô cắn môi không để bật ra tiếng rên, nộ khí trong mắt chàng càng tăng, nhìn cô đăm dăm: “Ai dạy nàng như thế, chân gẫy cũng không nói, đau mấy cũng cố chịu?”

Cô ngây người nhìn chàng.

“Cẩm Tước, hãy khóc đi.”

Tiếng khóc khi đã bật ra không thể kìm lại, sụt sùi, sau đó bật thành tiếng, nức nở, đau đớn.

Chàng ôm chặt cô, dưới ánh trăng, bên mặt đầm khói phủ, giọng trầm trầm: “Đươc rồi, có ta ở đây”.

Ván bài ở Bích Phù Lâu kia chính là cơ hội mà chàng cho Oanh Ca trốn đi.

Cho nàng cơ hội bỏ đi, nhưng lại hy vọng nàng không bỏ đi.

Kết quả, chàng dường như cố ý thua ván cờ ấy.

Chàng thua rồi.

“Nàng có biết, tình yêu của quân vương là thế nào không?’

Cô nói ngay: “Ân trạch ban khắp muôn dân”.

Môi chàng rời mắt cô, nhìn hai má cô dù cố trấn tĩnh vẫn ửng hồng, bàn tay lại vuốt tóc cô: “Ta không giống họ”.

____

Ngày cuối năm, Dung
Tầm đại hôn cùng Cẩm Tước.

Oanh Ca đồng ý đi dự hôn lễ.

Tiếng bước chân dừng lại, người đàn ông vận đại hỉ bào tay cầm chiếc ô màu nhạt, đứng yên trong khoảng trống đầy hoa tuyết: “Oanh Ca ….”

Dãy núi phía xa uy nghi tĩnh mịch, tuyết lẫn trong gió, Dung Tầm đứng trước cô, cách năm bước, môi động đậy, nhưng không thành lời, lát sau, rút trong người ra một cái cốc gốm hình thù kỳ quái, thành sáng bóng nhưng đầy vết rạn, có vẻ như đã được ghép lại từ những mảnh vỡ.

Chàng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu đặc như mực: “Ta thấy vật này ở Thanh Trì cư, nghe nói đó là món quà em định tặng ta?”.

Cô giơ tay đón chiếc cốc, “Thế ư? Để tôi xem”. Cô buông tay, chiếc cốc rơi đúng vào hòn đá dưới chân, vỡ vụn.

Bất chấp uy nghi của phu nhân quân vương, cô ngồi xuống, cúi nhìn những mảnh gốm vỡ, lát sau đột nhiên bật cười: “Chiếc cốc này tôi từ nước Triệu phi ngựa trăm dặm hộc tốc mang về, định tặng chàng, chỉ sợ không kịp sinh nhật chàng, tay bị thương, lẽ ra phải đợi chữa trị xong quat về cũng không muộn, sao có thể muộn, lúc đó tôi quá ngốc, đã nghĩ là cả năm chàng chỉ có một ngày sinh, không ngờ tôi về sớm mà vẫn muộn, tôi đã đưa chàng lên quá cao, đến mức nhất định phải trân trọng, phải đối xử tinh tế chu toàn, kỳ thực chàng hoàn toàn không cần sự trân trọng và tinh tế chu toàn của tôi, trong mắt chàng tội chỉ là một công cụ.”

Chiếc ô mà nhạt hơi rung rung, rừng mai tĩnh mịch, chỉ có tiếng lạo xạo tuyết rơi, giống như ai đi chân trần trên lá khô mùa thu.

“Ta đã phụ em”.

Cô gật đầu: “Chàng đã phụ tôi. Chàng và Cẩm Tước, hai người đã phụ tôi”.

___

Bữa tiệc đêm trừ tịch, con báo tuyết phát cuồng.

Một thị vệ kịp thời đạm kiếm trúng ngực con báo, con vật trúng thương gầm lên, lao đến ngoặm đứt nửa cánh tay thị vệ đó.

Trong hoa đình bất chợt im phăng phắc, môi Oanh Ca run run, một tay đẩy Dung Tầm ra, lê váy dài loạng choạng chạy về bên Dung Viên đang cầm trường đao, giơ tay vuốt bờ vai bị thương của chàng.

Cô không thể nói nên lời, mặt càng tái nhợt, môi run run, ôm chặt cánh tay chàng, dường như mọi nỗ lực cùa chàng đều là gắng gượng, quả nhiên chàng gục xuống ngay sau đó.

“Độc, vuốt con báo đó có độc.”

Sự thật là Dung Viên đã quá gắng sức, khi ngự y hốt hoảng đi đến, chàng vừa ngã ra, trường đao rơi xuống,

Cô nhổm dậy, quỳ trên nền tuyết nhuốm máu đỏ ôm lấy chàng, hoang mang nhìn vết thương vẫn đang tuôn máu trên vai chàng, nhìn đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt đã trắng bợt của chàng

“Nếu chàng chết, em sẽ đi theo chàng”.

Dung Tầm bên cạnh nghe vậy ngẩng phắt đầu, nhìn thẳng vào Oanh Ca đang ôm Dung Viên, nhìn sâu vào đôi mắt đen như nhân hạnh đào của cô, lúc này dù ánh trăng chiếu vào cũng không thấy ánh sáng.

Oanh Ca túc trực ở điện Thanh Lương suốt ba ngày đêm không ngủ, Dung Viên cuối cùng tỉnh lại, mặc dù vẫn suy yếu xanh xao, đôi mắt đen lại tràn đầy sinh khí khác thường.

“Lúc đó nàng đã nói gì?”

Cô cúi đầu, múc một thìa thuốc đưa lên miệng thổi, đưa sát miệng chàng, “Uống thuốc đi đã, hết nóng rồi.”

Chàng cụp mi mắt: “Không uống”.

 Mặt cô lộ vẻ bất bình, đổ thìa thuốc vào bát, lặng lẽ nhìn chàng, từ từ lấy ra trong ống tay áo một con xúc xắc: “Vậy, cái này tặng chàng”.

Chàng nhìn cô, cầm xúc xắc nhìn kỹ dưới đèn, miệng lẩm nhẩm: “Xúc xắc gắn đậu tương tư …”. Lát sau, cầm xúc xắc trong tay, ánh mắt như cười: “Tại sao tặng ta quân xúc xắc này?”

Cô ngẩng đầu lườm chàng, “Chàng không biết ư?”

Dung Viên lắc đầu: “Ta không biết”.

Cô nhao đến hai tay ôm mặt chàng, dụi mũi vào mũi chàng: “Chàng không biết thật ư?”

“Không ai dám đối với ta như vậy, như thế là khi quân, đợi ta bình phục …”

“Đợi chàng bình phục thì sao?”

“Thiếp đợi chàng bình phục, nhanh bình phục nhé”.

Mùa xuân năm sau, Oanh Ca được phong đệ nhất phu nhân “Tử Nguyệt”.

Oanh Ca và Dung Viên chung sống ba năm, được sủng ái nhất hậu cung.

___

Năm Cảnh Hầu thứ mười, chuyện Oanh Ca tráo đổi thân phận vào cung bị bại lộ.

Oanh Ca bị phạt giam mười năm trong núi Đình Hoa để sám hối, mười năm không được xuống núi.

Bố cáo thiên hạ Tử Nguyệt phu nhân bệnh qua đời.

Hai tháng đầu bị nhốt ở núi Đình Hoa, ngày đêm cô suy tính tìm cách phá trận pháp trong núi trốn ra, cuối cùng mình đầy thương tích, cô cũng thoát ra được, đi suốt ngày đêm trở vể vương cung ở kinh thành.

Do mình đầy vết thương, cô đi rất chậm, Mũi dao kéo lê trên đất, cô khó nhọc lết từng bước đến trước mặt chàng, như một đóa hoa rơi, để lại vết máu dài sau lưng.

“Lúc đó chàng đã nói với thiếp, chàng không như họ, chàng quên rồi ư?”

Cô nắm ống tay áo chàng: “Xúc xắc thiếp tặng, chẳng phải ngày đêm chàng vẫn mang bên người đó sao, chàng ….”

Dung Viên ngắt lời cô, rút trong ống tay ra con xúc xắc, khẽ bóp, lớp bột trắng rơi xuống như cát: “Cô nói vật này?”

“Kỳ thực chàng đã sớm biết thiếp không phải là Cẩm Tước đúng không? Cố tìm lý do để giam cầm thiếp.” 

“Chàng đã chán thiếp rồi chăng?”

Những mạt bụi từ mảnh ngà bị bóp vụn bay theo gió, trong bóng đêm như dệt ra một dải sa mỏng, tay Dung Viên chợt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu hoang vắng, xa xăm như ánh sao cuối trời ngày xuân.

Đó là lần cuối bọn họ gặp nhau.

___

Không lâu sau, Dung Tầm quả nhiên bức cung.

Trận cung biến diễn ra lặng lẽ và mau lẹ, bởi vì chàng không định kháng cự.

Dung Tầm hùng hổ áp trường kiếm vào cổ chàng, khàn giọng hỏi: “Tôi trao nàng nguyên vẹn cho thúc, tại sao thúc lại giày vò nàng tan nát?”

Chàng hơi ngẩng đầu, lạnh lùng: “Dù có nát, Tử Nguyệt cũng nên nát trong lòng ta”.

“Bao nhiêu năm qua, những việc ngươi làm có hai việc khiến ta hài lòng nhất, một là trao Tử Nguyệt cho ta hai năm trước, hai là bức cung hôm nay.”

“Nhưng ta biết, đời này việc ngươi hối hận nhất, là đem Tử Nguyệt vào cung cho ta.”

Dung Viên đối với Oanh Ca không phải là nhất kiến chung tình, từ tiếc thương đến yêu, chàng dùng ba ngày để yêu cô.

Có người nói ba ngày quá ngắn, nhưng chỉ có người hiểu mới biết, đối với tình yêu, chỉ một cái liếc mắt cũng quá dài, huống chi là ba ngày.

Chàng thực thương tiếc cô.

Chàng muốn trân trọng cô, muốn cô sung sướng vô lo, giống mọi cô gái nhỏ thơ ngây không bận tâm thế sự, để chàng nâng niu trong lòng bàn tay.

Chàng đã tính xong tất cả, nhưng lại sơ suất quên một điều, đó là số mệnh.

Đêm ba mươi lúc khống chế con báo kia, chàng đã trúng độc, tuy không phải là kịch độc nhưng với chàng lại là độc trí mạng.

Chàng vốn không tin. Mãi đến ba tháng sau, trong khi chàng đang phê duyệt tấu chương, bất ngờ thổ ra huyết, chàng mới tin cá gì gọi là số mệnh.

Sau khi chàng chết, cô chỉ có hai con đường, một là tuẫn táng theo chàng, hai là chết già ở chốn thâm cung.

 Con người cô tưởng chừng phức tạp nhưng thực ra rất đơn giản, yêu một người là sống chết cùng nhau, còn giả sử đêm đó khi nhìn thấy cô chàng không thích cô, liệu Oanh Ca có thể sống tốt hơn?

Chàng giam cô mười năm, Đình Hoa sơn cách biệt thế gian, mười năm sau cô sẽ quên chàng, chàng sẽ cho cô tự do.

___

Ba năm sau, Oanh Ca biết tin Dung Viên đã chết, đương nhiên liều mạng mà tra cho rõ. Sau đó gặp được Quân Phất, dùng mái tóc dài đổi cho Quân Phất làm đàn tấu Hoa Tư Dẫn, sau đó thấy Dung Viên chết ở ôn tuyền,

Chàng khép tà áo bước xuống hồ nước, tựa vào bờ, lấy trong ống tay áo ướt một con xúc xắc xinh xắn

Con xúc xắc Oanh Ca tặng chàng vốn đã bị bóp nát vụn, lẫn vào gió đêm trên đường trường hoang vắng, giờ đây trong buổi hoàng hôn đỏ ối này lại lẵng lẽ nằm trong bàn tay chàng.

Chàng chăm chú nhìn nó, đôi mắt đen dường như lấp lánh xuân tình, ngọt ngào êm lắng, một lúc lâu sau, chàng nắm chặt tay, nhắm mắt mỉm cười.

Oanh Ca lao đến, cơ thể Dung Viên tựa vào bờ hồ trượt dần xuống nước, toàn thân run rẩy, cô muốn ôm chàng, không để chàng trượt xuống, nhưng lại quên rằng núi này, lửa này, hoa anh đào này, hồ nước này, bao gồm cả Dung Viên đều đã là quá khứ được tái hiện bằng cây thất huyền cầm làm bằng tóc cô.

____

Trong thời loạn thế, trên đại lục rộng lớn này có bao nhiêu vương cung, trong đó âm thầm chôn vùi bao nắm xương khô của những bậc hồng nhan, vậy mà lại chứng kiến một mối thâm tình như vậy, giống một đóa hoa duy nhất nở trong đêm tối mênh mông đột nhiên bị gót sắt của số mệnh giẫm đạp, vẫn kiên cường nảy mầm đâm rễ.

Xưa nay Oanh Ca luôn là người sống thật, thà đau khổ rõ ràng còn hơn hạnh phúc lơ mơ.

Xem thêm: Giá Áo Thun Hugo Boss Chính Hãng Từ Mỹ Giá Tốt, Thời Trang Hugo Boss

“Năm nay tôi hai mươi sáu tuổi, cảm thấy cuộc đời mình rất tốt, rất dài, không còn gì lưu luyến nữa”.