"Tưởng hai fan bỏ tui đi nữa chứ." - bà bầu ngước lên phòng tay chú ý tôi, phương diện vô cảm xúc.Lúc nãy new bị người mẹ làm một trận qua điện thoại cảm ứng lúc tôi đang âu sầu chờ hắn. Thật tình, tôi đâu vẫn muốn đâu. Hắn đi đằng sau cứ tủm tỉm cười, trêu tức tôi. Thấy tôi gặp gỡ rắc rối là niềm hạnh phúc vậy đó. Đấy ai nói làm đàn bà thật tuyệt. Demo bị như là tôi coi còn thật hay không? Hu hu. Tôi mếu máo ngồi vào bàn, không ngừng lườm nguýt hắn. Hắn thì lơ hết đều "mũi tên" tôi bắn ra, kéo ghế ngồi đối lập tôi. Bà mẹ cùng cha tiếp tục công việc bị cắt ngang, chụm lại xem thực đơn rồi điện thoại tư vấn món, hai fan cứ say đắm làm bé dân "ghen nạp năng lượng tức ở" là sao nè.Bữa ăn diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tôi ăn đến căng cả bụng, phè phởn dựa ra ghế. Hắn chú ý tôi hành vi một bí quyết "hồn nhiên như bé điên" chỉ biết cười cợt rồi vất tờ khăn giấy vô khía cạnh tôi. Thân yêu người ta nhưng cũng ráng đấm đá bạo lực là sao? cái brand name này. Tôi nhỏm dậy, rước nĩa xỉa lấy miếng bò trên dĩa của hắn cho vô mồm nhai nhóp nhép. Hứ, cho mị khỏi thưởng thức được bò bittet thơm ngon này nhé. Cha mẹ thì quá quen cùng với mấy cuộc giành đơ thức ăn này nên xem như chẳng gồm chuyện gì. Ăn ngừng tôi mới thõa mãn vệ sinh miệng rồi hút nước rột rột. Coi như bây giờ đã bù lỗ được cho dòng hôm đó, chiếc hôm không được tiêu hóa gì hơn nữa phải trút tiền túi ra ăn cơm tiệm.Cả nhà giao dịch thanh toán rồi ra về. Cha chở shop chúng tôi đến bên thì trở về nói:"Hai đứa vô nhà trước đi nha! phụ huynh ra đây bao gồm chút chuyện." tuy nhiên nói vậy cơ mà nhìn cái nét mặt hào hứng rồi phần lớn lần len lén xem qua mẹ của tía thì tôi biết hai tín đồ đang thâm nhập ngầm kín đi hẹn hò một mình nè. Tôi biết thân biết phận leo xuống, tung tăng nhảy đầm chân sáo đi mở cổng. Bố mẹ cứ hò hẹn đi, nhỏ với hắn ở nhà trông bên cho. Hắn cũng lọt tọt đi theo tôi. Vào mang lại sân nhà hắn khều khều vai tôi."Đây má đây, hôn đi. Hứa rồi." - Hắn cười nhăn nhở chìa má quan sát tôi."Hứa hồi nào?" - Tôi trắng trợn rút lời."Ầm ầm" vừa new nói dứt một tia sét bỗng mở ra trên bầu trời như cảnh báo, ví như còn lếu lếu nuốt lời thì tôi sẽ bị đánh cho black thui. Móa!!!! Đến ông trời còn đứng về phía hắn thì tôi phải làm sao. Ngậm ngùi chu môi ra đánh một cái chụt lên má hắn, tôi nhanh chân chạy vào nhà. Cái tên này cực shock và hiểm độc lắm, lơ thiếu cẩn trọng là sẽ ảnh hưởng hắn ăn tàu hủ, ăn sạch, tôi sẽ ảnh hưởng lỗ. Tôi bắt buộc là người ăn uống nhé, tôi đặt vé rồi.Hắn cũng nhanh chân chạy theo tôi, cứ đi đằng sau, thủ đoạn xấu xa nào đấy trong đầu. Tôi không yên tâm lâu lâu ngó lại nhìn hắn. Chiếc cửa bao gồm ngay trước phương diện rồi. Tôi bước lên bậc thang mò mẫm lấy chiếc chìa khóa và KHÔNG THÈM NHÌN ĐƯỜNG. Ngớ ngẩn rồi, bước hụt bà nó chân, toàn bộ cơ thể tôi theo đà bửa ra đằng sau, mắt hướng lên chầu trời xem mọi ông sao lấp lánh lung linh đang mỉm cười sỉ vả con nhỏ dại xui xẻo cực kỳ là tôi. Vào chớp mắt tôi cứ nghĩ mình nghẻo củ tỏi rồi thì hắn như cánh mày râu hiệp sĩ đẹp mắt trai nhảy bửa ra đỡ tôi từ bỏ sau lưng. À à đừng nói hắn dự kiến được chuyện này sẽ xẩy ra nên new lẽo đẽo ẩn dưới nha. Tôi chớp chớp song mắt lung linh nước nhìn hắn. Hắn mở to ánh mắt tôi. Bốn con ánh mắt nhau đầy tình cảm. Và..."Môi nha." - Hắn cười cợt ác độc."Ếu!!!" - Tôi nói ko suy nghĩ.Sau lời nói đó tôi rất hối hận. Tôi tiếng đang cheo leo giữa sự sống và loại chết. Giữa lành lặn và ngã lăn tảo chiêng xuống đất. "Noooo." - Tôi bấu víu cánh tay hắn, nuốm nhỏm tín đồ dậy."Hôn?" - Hắn... Hắn đe người quá đáng.Tôi tỉ ti gật đầu. Hắn hôm nay mới chịu đỡ tôi lên. Tay hắn đề ra sau gáy cùng áp ngay cạnh mặt vào sát tôi. Ai? Là ai đã dạy đến tên này mấy loại thứ khiến cho người khác đau tim này? Ai? Nói mau tôi ra... Cảm ơn coi. Đùa thôi, hiện thời thì tim tôi sẽ đập thình thịch, khía cạnh nóng bừng, tay run cố gắng cập túa không còn mồ hôi. Đây là nụ hôn thiết bị hai của tôi. A hu hu hu hu. Hồi hộp chết mất. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, thật đẹp nga. Lại liếc xuống vành môi hồng quyến rũ, chết tín đồ rồi. Coi như tôi cũng lời. Kệ đi. Nhắm mắt lại, tôi khẽ đưa môi mình đụng môi hắn. Ấm quá. Lại mượt nữa. Nụ hôn đầu chỉ phớt vơi qua, cảm hứng tuy bất thần nhưng không chân thật, cụ thể như bây giờ.Không biết bao lâu, lúc tôi thở không nổi nữa hắn mới thả tay ra. Vậy có gọi là quan hệ tiến triển quá nhanh không ta. Fan ta làm sao tôi không phải biết, tôi chỉ biết bây giờ tôi ngại mang đến nổi không đủ can đảm nhìn khía cạnh hắn luôn. Đành rằng tất cả ôm, gồm khóc trước phương diện hắn rồi mà lại mà nó không... ây dà nặng nề nói quá. "Á loại đồ chết bầm." - Tôi đá chân hắn một cái bép. Cho mi chết."Tôi nói cho chị một kín nha." - Hắn nhe răng cười, phủi phủi bụi nơi in dấu giày của tôi."Gì?" - Tôi ái ngại nhìn cái người mới phút trước tôi bắt đầu hôn "say đắm", ọe sến chết mất."Lúc nãy tôi gạt chân chị đó. Ha ha." - Hắn nói rồi co giò chạy đi như ngựa.ĐM!!! Coi coi, xem đi, cái thương hiệu này, tôi ngờ vực thì đố có khi nào sai nhá. Âm mưu đầy bản thân chứ nghĩ mang đến tôi dòng gì. Vậy mà lúc nãy còn nghĩ xuất sắc cho hắn. Lỗ rồi, kỳ này lỗ nặng rồi. Hèn đưa ra cứ cảm thấy cách hụt chân cơ mà cái cảm xúc nó là lạ, tất cả là trên hắn. Tôi tức tới mức đầu xì khói. Nụ hôn này vượt lỗ đi. Á á á. Mau lẹ rút giày ra tôi nhắm tức thì hắn nhưng chọi. Xí hụt rồi. Rút loại thứ nhị tôi nhảy đầm như Tôn Ngộ không xuống nền cỏ rồi đuổi theo hắn, phải băm nát tên này ra tôi mới vừa lòng. Hắn lừng khừng lấy đâu ra vòi tưới nước phun đầy vào khía cạnh tôi, ướt nhẹp. Cái tên này, không thấy thùng chưa đổ lệ nha. Nhị đứa vườn nhau như mèo bắt loài chuột trong sân, người ai cũng đen thùi lùi, thảm thảm cỏ mướt mà cha tôi ngày ngày chuyên bón bị xới tung lên, mấy chậu cây cảnh thì rụng mất mấy cái lá. Nhị đứa chạy mãi, tiếng cười vang vọng mọi nơi. Ánh đèn hòa với ánh nắng nhẹ của trăng sao càng tạo nên khung cảnh thêm huyền ảo, thú vị. Vui thật cho dù tôi còn đã bực! Coi như bè đảng dục ban đêm cho tiêu cơm. Thời gian hai đứa thấm mệt cũng chính là lúc cánh cổng bật mở ra. Đèn xe chiếu trực tiếp vào mặt hai đứa chói lóa. Mẹ hùng hồn đi xuống, nhíu mày, bặm môi. Cha ngơ ngác đau đớn nhìn "con yêu nhỏ dấu" bị hủy hoại bởi nhị đứa trời đánh. Sau cuối số phận của nhị đứa là bị phân phát úp phương diện vô tường, không cho ăn chè Thái mà bà mẹ mới mua. Đinh Hoàng Khải, ngươi là chiếc đồ xứng đáng ghét!"Xin lỗi nha!" "...""Đừng giận mà, lát tôi lén bà bầu lấy trà cho ăn.""...""Ai bắt đầu bảo lén lấy chè của chị em đấy?"________________________________________________________________________________________________________________________________________Mấy ngày tiếp đến là phần đa ngày cực kỳ thảnh thơi của tôi. Sáng sủa ngủ nướng mang lại thẳng cẳng, tối thức khuya thoải mái. Cả ngày được ôm gấu bông lướt face quên cả thời gian, hay cú mèo. Ba ngày đầu trôi qua một cách vô cùng nhanh chóng. Đến thời gian Dĩnh Vy nhắn tin thì tôi bắt đầu biết có sự tồn tại của bài xích tập Tết. Mạ ơi. Địa ngục tới rồi đây. Tôi khổ cực lết thoát ra khỏi chăn êm nệm ấm, bò dưới đất trườn lên bàn học. Thời gian lôi bài bác tập ra cứ có cảm giác như lôi cả tấn cả tấn hầu như thứ kinh khủng nhất thế giới ra khỏi mẫu balo nhỏ bé. Lý 5 tờ, Hóa 3 tờ, Văn 5 tờ, Toán 6 tờ, làm thịt mị đi, ai giết mổ mị đi. Tôi thở nhiều năm thườn thượt vậy cây cây viết trên tay mà lại chỉ ý muốn bẻ đi mang đến rồi. Tuy con tim mách bảo hãy từ vứt đi, tình thương với facebook tốt hơn tuy thế lý trí lập tức phản bác rằng, không làm bài bác là bị tiêu diệt với "tử thần lớp học" nhé. Thôi cách xử trí trước, chiếc môn cực kì khó nhai. Sau hai tiếng oằn oại thì tôi đã làm ngừng 3 bài, à hí hí hí. Do đó là quá tốt rồi nhá, cấm cười. Vừa chuẩn bị đặt bút xuống làm bài 4 thì tiếng người mẹ vang lên:"Hạ, Khải. Xuống phụ mẹ tí." Yeah, cứu giúp tinh. Nếu bà mẹ không gọi nhỏ thì chẳng thọ nữa bà bầu hãy lên nhặt xác bé đi. Tôi như vớ được cọc khi vẫn nổi lều bều trên nước, rối rít quăng hết đàn quái ác kia cha chân tư cẳng chạy xuống chỗ mẹ. Hắn sẽ xuống từ lúc nào. Chị em hai tay cụ hai giẻ vệ sinh giao cho từng đứa một cái, ra lệnh vệ sinh nhà cửa. Suýt nữa tôi quên là tuần sau cho Tết rồi. Dạo này sẽ không phân biệt được thời gian luôn luôn cơ. Hắn cũng sắp đi rồi nhỉ?
Tôi ngoan ngoãn đi lau cỗ salon, giao mang lại hắn xách thùng nước đi vệ sinh cửa. Nói phổ biến là tôi giành việc nhẹ nhàng hơn. Thừa âm hiểm. Quan sát hắn đang chăm chú lau từng ngóc ngách mà không hiểu nhiều sao tôi lại cảm xúc buồn. Chắc hẳn rằng đây là lần cuối, loại Tết cuối cùng rồi. Thôi, làm cho ngừng chuyện của chính bản thân mình đi."Hạ, bé ra đầu đường tải cho người mẹ bịch gia vị mì chính đi." - chị em nói vọng lên từ công ty bếp."Dạ." - Tôi chạy xuống nhà rước tiền rồi vơ đại dòng nón nhóm rồi vẫy tay xin chào hắn."Có đề xuất đi bình thường không?" - Hắn hỏi cùng với theo."Không. Sát mà. Lau kết thúc thì qua lau cho chị đi." - Tôi nhơm nhở nói.Nắng xuân buộc phải khá nhẹ. Từng tia thế vàng ươm chiếu rọi xuống con đường óng ánh. Láng tôi trải dài xung quanh đất, xiên xiên vẹo vẹo thật vui mắt. Tôi gấp rút chạy ra chỗ tạp hóa download nhanh bịch gia vị bột ngọt rồi đi về. Tuy nắng khá nhẹ nhưng sức hot và độ hầm của nó không hề thuyên giảm. Tung hứng bịch gia vị bột ngọt trên tay tôi hát vu vơ mấy câu. Chẳng may vô tình tấn công rơi mất cái túi xuống đất. Vừa cuối fan xuống lụm thì có người tông cần vào tôi. Ôi cái sườn lưng yêu dấu, nhức hoa cả mắt. Tôi trừng mắt quay phắt ra đằng sau, định mang lại cái fan kia mấy câu chửi tuy nhiên mà tiếng nói định thốt ra đành nuốt lại."Xin lỗi... Mà quan sát mặt bạn quen ghê." - Cái bạn đó nhìn tôi, dò xét từ bên trên xuống dưới."Không quen thuộc gì hết, không quen." - Tôi xua tay, kéo nón xuống không còn cơ, quay tín đồ bước thiệt nhanh.Cái các bạn kia phân vân ý cứ đi theo tôi léo nhéo cho bằng được. Bạn đó là Trịnh Anh Khoa đó, thương hiệu "hotboy vươn lên là thái" hồi cắm trại ấy. Thật phân vân xấu hổ mà, tôi vẫn bảo là lạ lẫm rồi, tránh xa mị ra. Cơ hội nãy biết cố kỉnh để hắn đi cùng đến rồi."Bạn gì ơi, bịch bột ngọt." - Tên kia khều vai tôi."Cảm ơn." - Tôi giật lấy chiếc bịch trên tay của tên kia rồi tăng tốc thần sầu."Bạn gì ơi, chúng ta có quen không?" - thương hiệu đó dai như đĩa đói ý nhể."Đã bảo không rồi mà." - Tôi mở cổng chui luôn vào nhà.Bám cho tận nhà luôn đấy, ghê thặc. Tôi thở phào dịu nhõm rồi bước vào nhà. Tên này còn đứng bên cạnh cổng ngó vào một trong những lúc new đi. Quen biết những gì nhau nhưng mà kinh thế. Thiệt là. Bắt đầu giữa trưa đã chạm chán khắc tinh. Vừa lết vào phòng khách bố tự đâu nhảy ngã ra ôm tôi như lâu ngày ko gặp."Tuần sau đi Nha Trang nha." - bố vô thuộc hào hứng rúc hét inh ỏi."Ủa ba không phải đi làm việc sớm nữa hả?" - Tôi chuyển tay duy trì tóc để không rối."Công ty năm nay làm ăn tốt đẹp kiếm nhiều tiền lắm. Xõa đi." - bố buông tôi ra, một mình tự biên từ diễn."Yeahhhhh!" - Tôi nhảy tưng tưng như bé khùng chạy ra khu vực hắn đùa trò cầm cố tay xoay vòng. Hắn cũng chịu để yên đến tôi lên cơn.Mẹ nghe giờ ồn hoảng hốt cầm xẻng nấu ăn uống chạy lên thì nhìn thấy 3 con fan đang "thác loạn" chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu cười trừ. Trong năm này vui vượt nha. Sắp đến được đi dạo rồi. Ya huuuuu. Coi như là kỷ niệm sau cuối của hắn mặt tổ ấm nhỏ bé này. Nhì mắt tôi sáng lóng lánh chú ý hắn cười không ngớt.____________________________________________________________________________________________________________________________________________
“Á học tập đến khi nào mới xong đây!!! Mai thi rồi hiu hiu.” – Tôi ở trên giường hắn lăn lộn, lăn lộn không vẫn còn mang chân chọt chọt hắn.

Bạn đang xem: Chị lỡ yêu em rồi chàng trai à


Tôi ko học bài xích được thì hắn đừng hòng nhé! Hắn bị tôi phá ngay lập tức quay qua bóp mũi tôi một cái đau điếng. Á á á! Xoa mũi đỏ lè như chú hề tôi ôm gấu bông phịu má thế nặng nước mắt.
“Ngốc!” – Hắn thấy tôi vậy cũng chẳng lấy lòng yêu quý hoa tiếc ngọc còn ly đầu tôi thêm một cái. – “Học không được lại chạy qua trên đây phá, lại vừa trộm cướp vừa la làng mạc nữa chứ.”
“Đi đùa đi, không học tập nữa đâu. Sao cậu học vô hay vậy?” – Tôi ở bẹp ra, mức độ ngồi dậy cũng không có.
“Chị cũng cuối cung cấp rồi, vậy học đi, kiểu mẫu thi Đại Học new đậu được chớ.” – Hắn dịu dàng êm ả nói.
“Không thi Đại học tập đâu, người nào cũng bắt bắt buộc thi đậu, đâu riêng gì Đại học tập là tuyến đường duy tuyệt nhất đâu.” – Tôi cằn nhằn.
“Nhưng nó là con đường tốt nhất rồi.” – Hắn xoay ghế lại, cười hiền đức nhìn tôi – loại con nhỏ dại lớn già đầu mà lại cứ như trẻ con lên ba.
“Lỡ bà bầu bắt chị đi du học tập thì sao? Chị không thích xa cậu đâu!” – Tôi nhảy dậy nhìn hắn, đặc điểm này là cân nhắc mới vụt qua vào đầu tôi, tuy nhiên tôi sợ.
“Mới gồm học kỳ 1 thôi mà, chị làm gì nghĩ nâng cao thế.” – Hắn rướn tín đồ tới vuốt tóc tôi.
“Không muốn đâu.” – chưa bao giờ ma xui quỷ khiến cho làm sao tôi không tự công ty được nhưng nhào đến ôm hắn, ôm hắn đúng là mang lại cảm hứng thật bình yên, ấm áp.
“Chị sao vậy? thiệt là. ý muốn uống trà tranh không? Tôi đi cài đặt cho.” – Hắn tuy nói vậy tuy thế lại tựa cằm tột đỉnh đầu của tôi, tay vòng ra sau sườn lưng tôi vuốt vuốt, không muốn đi.
Hắn cười cợt bất lực đành bỏ bài vở sang một bên lết xác xuống phòng bếp cắt chanh chũm chanh làm trà tranh “made by Khải” cho tôi uống. Cả buổi đó tôi ngồi sống bàn dưới phòng bếp nhìn hắn, cảm xúc mình chính xác là con nhỏ hạnh phúc nhất quả đât này. Sau khi uống xong, tôi đã ngoan ngoãn chịu lên phòng học tập bài, tuy thế lâu lâu vẫn chuồn qua chống hắn phá hắn mấy cái bắt đầu chịu về lại phòng mình. Thiệt sự là muốn thông qua đó học lắm dẫu vậy mà sơ lo ngắm fan ta quên học lên thì chết. Nhưng mà quên nói, trà chanh hắn làm cho đúng ngon luôn, sở hữu haaaaa.
*

“Sao đề nghị cản, tình cảm là chuyện mỗi cá nhân, tất cả thể cảm xúc của bà như vậy này nhưng mà của tui lại khác. đặc biệt là kia là hạnh phúc của bà, bà đề nghị tự quyết định, tui là các bạn bà tui yêu cầu ủng hộ bà chứ. Chỉ cần bà không đi sai phía và bọn họ mãi là chúng ta là được rồi.” – Tôi không giỡn nữa mà tráng lệ và trang nghiêm nhìn trực tiếp vào mắt Dĩnh Vy nói.
Tôi vốn đã nói rồi, mấy chuyện yêu đương thầy trò này tôi chẳng bao gồm tí gì phản đối cả. ái tình của tôi vốn dĩ đã khôn cùng kỳ kỳ lạ rồi. Tôi với nữ là bạn bè, chỉ việc nàng không làm tin xấu gì và nàng không trở nên tổn hại thì mặc dù nàng làm những gì tôi cũng sẽ luôn lân cận nàng với ủng hộ nàng.
“Sao tui yêu bà nắm này cơ chứ. Hu hu hu bà làm người yêu tui luôn đi.” – Dĩnh Vy nhì mắt rưng rưng quan sát tôi, sau đó xả thân ôm tôi chặt mang đến nỗi tôi ngộp thở luôn.

Xem thêm: Áo khoác len cardigan nữ dáng dài, áo len cardigan dáng dài


“Ặc ặc ngộp thở chết rồi. Bà là mẫu đồ bắt cá nhì tay.” – Tôi la oai vệ oái nhưng mà trên môi lại nở một niềm vui tươi tắn. Lại đợt tiếp nhữa cảm thấy bản thân thiệt may mắn.

*

Văn Án… 

*

Chương 1: ký kết Ức…


Đa phần web của ta cũng chỉ đăng mấy chiếc truyện xuất xắc mấy cái văn án vày ta viết. Ta cũng không edit truyện, tất cả hứng thú thì ta sẽ viết mấy đoản. Ta ước ao mọi bạn nếu tất cả lấy thì nói cùng với ta một giờ đồng hồ :"> Hí hí