Home Game<br>K GUNNY ORIGINLMHTLIÊN QUÂN MOBILELMHT: TỐC CHIẾNGAMING GEARGAME ONLINEPC/CONSOLE360° GAMEFI Home Game<br>K game MOBILEe
SPORTSKHÁM PHÁMANGA/FILMHÓNGCỘNG ĐỒNG360° GAMEFI
Light novel 'B&#x
EA;n tê m&#x
E2;y trời l&#x
E0; nơi hẹn ước' – Kh&#x
FA;c t&#x
EC;nh ca giữa cuộc chiến tương t&#x
E0;n thích
E1;nh chiến binh v&#x
E0; c&#x
F4; phục vụ người m&#x
E1;y” ch&#x
ED;nh thức ra mắt với độc giả tại Việt phái nam Sakurako v&#x
E0; bộ xương dưới gốc anh đ&#x
E0;o - Light Novel trinh th&#x
E1;m đ&#x
E1;ng ch&#x
FA; &#x
FD; của th&#x
E1;ng 9

Trong lịch sử, nước Nhật chưa bao giờ rơi v&#x
E0;o cảnh bị phân tách cắt hai miền. Thế nhưng, với t&#x
E0;i năng v&#x
E0; tr&#x
ED; tưởng tượng phong ph&#x
FA;, Kano Arata đ&#x
E3; tạo n&#x
EA;n một c&#x
E2;u chuyện đầy cảm động, ch&#x
E2;n thực về nỗi đau phân chia cắt ấy trong B&#x
EA;n tê m&#x
E2;y trời l&#x
E0; nơi hẹn ước.

Bạn đang xem: Bên kia đám mây nơi ta hẹn ước sách


Một mẩu truyện hư cấu đầy chân thậtLight novel bên kia mây trời là vị trí hẹn ước lấy bối cảnh Nhật phiên bản hư cấu, khu vực bị chia cắt hai miền nam – Bắc và buộc phải chịu sự thao túng thiếu từ những cường quốc khác. Sự đấu đá giữa Mĩ với Liên Bang, hai quyền năng đã chia cắt nước Nhật, trở thành nguyên nhân chính để phe Liên Bang (chiếm đóng các đảo phía Bắc) cho phép nhà công nghệ Tsukinoe Ekusun tạo ra lên ngọn tháp cao kỳ lạ.
Trong toàn cảnh loạn lạc vì chưng những phe phái, xích míc như vậy, bộ bố người giới trẻ Hiroki, Sayuri cùng Takuya lộ diện mang theo sự trong trẻo, hồn nhiên. Hiroki và Sayuri hạnh ngộ trên chuyến tàu hỏa, họ cùng share với Takuya sự thích thú với tác phẩm của Liên Bang. Bố người bạn cùng hẹn rằng sẽ có một ngày nào đấy cùng cất cánh đến ngọn tháp trên cái máy bay Velaciela (đôi cánh trắng) nhưng mà Takuya cùng Hiroki chế tạo. Tuy nhiên, lời hứa đó không thể thực hiện vì Sayuri đã bặt tăm đầy túng ẩn.Âm mưu và tình yêuBa năm sau đó, Takuya thao tác làm việc cho ban ngành Liên Minh kỹ thuật (Alliance Scientific Facility) vày Cơ quan an toàn quốc gia Hoa Kỳ tài trợ. Nhờ vậy, cậu dần phát chỉ ra sự tương quan mật thiết giữa tòa tháp với một chiều không gian song tuy nhiên khác.Cùng thời gian đó, Hiroki mang lại Tokyo để xong chương trình cấp 3. Dù bị trầm tính sau vụ mất tích bất ngờ đột ngột của Sayuri, tuy nhiên Hiroki vẫn đủ tỉnh táo bị cắn dở để phát hiện ra gần như manh côn trùng còn còn sót lại trong lá thư trước lúc biến mất mà Sayuri để lại. Cũng tự đây, những kín dần được vạch màn cùng với những thủ đoạn khủng khiếp tới từ cả hai cường quốc.
Liệu Hiroki và Takuya rất có thể tìm được Sayuri? Bộ cha sẽ làm nỗ lực nào để thoát khỏi trận đánh tương tàn thân hai miền đất nước? Ngọn tháp kỳ lạ vào vai trò gì? toàn bộ những vướng mắc của độc giả sẽ đầy đủ được người sáng tác giải đáp khéo léo trong light novel "Phía bên đó mây trời là vị trí hẹn ước"Những lời khen giành riêng cho "Bên tê mây trời là nơi hẹn ước"Hầu như những độc giả yêu quý bộ truyện, mặc dù là nguôn tác manga giỏi anime phần nhiều nhận xét rằng họ bị thu hút vị tính nhân văn của câu chuyện. Hiroki, Takuya với Sayuri là những người dân trẻ giữa cuộc chiến, tuy nhiên họ ko chiến đấu bằng súng đạn mà tuyển lựa tình bạn, quyết tâm triển khai hoài bão làm cho vũ khí.
Hiroki với Takuya đã có những lúc buông lơi cuộc hứa trên thành công với Sayuri nhưng mà từ bỏ vấn đề lắm ráp máy bay, nhưng sau đó cũng chính để cứu giúp Sayuri mà cả nhị tiếp tục hoàn thành "đôi cánh trắng" ấy. Còn Sayuri, cô nhỏ xíu chấp nhấn đánh đổi ký ức 3 năm để giúp được quân loạn lạc có thời cơ thống tốt nhất hai miền khu đất nước... Tất cả những chi tiết ấy gần như tô điểm cũng như khẳng định giá trị tuyệt vời và hoàn hảo nhất của cỗ light novel này.Light novel "Bên cơ mây trời là nơi hẹn ước" hiện đã có IPM xây cất tại Việt Nam.

Bên tê Mây Trời Là vị trí Hẹn Ước

Tác giả Shinkai Makoto Kanoh Arata
Bộ sách
Thể loại lãng mạn
Tình trạng Hoàn Thành
Định dạng e
Book mobile pdf epub azw3
Lượt xem 3926
Từ khóa e
*

Tôi cùng cậu, đôi đồng bọn rất thân, niềm thân ái đằm thắm bền lâu. Nhị đứa hiểu nhau nhưng chẳng nên nói trọn một câu. Bao gồm chung nhau những sở trường vô thuộc khác lạ. Rồi tình thân đánh tan sau một ngày mùa hạ, khi cô ấy mang lại rồi đi không còn lại lời nào.Giữa biển người mênh mông, Takuya cùng Hiroki trở nên kết nối nhờ tất cả chung những kĩ năng và sở thích khác hoàn toàn cộng đồng.Nghĩ nhiều, làm nhiều, nói ít… Mấy năm thân thương của hai cậu được ghi dấu bằng những lúc âm thầm đứng cạnh nhau trên sảnh ga chờ tàu đi học, âm thầm cùng chế tác cái máy bay chở ước vọng tương lai, âm thầm sẻ chia đều tật xấu đề nghị che mắt người ngoài, âm thầm cảm nhận nét xinh của một cô gái, và âm thầm cả khi phát hiển thị nhau lại liên tiếp chung sở thích về một người.Người ấy không những gây xới trộn trung tâm tư, mà chắc rằng còn sẽ gây ra chia rẽ tình đồng bọn thiết của nhị cậu…Trên vụn nắng lấp lánh mặt ao xanh, trong giờ vĩ chũm réo rắt, tơ lòng ao ước manh của một cô nhỏ bé và nhị cậu nhỏ xíu đã lặng lẽ âm thầm dệt cần những canh vải vô cùng phức tạp, ko thể tháo ra chỉ bằng phương pháp đơn giản là ra quyết định ai ở bên ai.
***

Trong lịch sử, nước Nhật chưa lúc nào rơi vào cảnh bị chia giảm hai miền. Nuốm nhưng, với kỹ năng và trí tưởng tượng phong phú, Kano Arata đã tạo nên một câu chuyện đầy cảm động, chân thực về nỗi đau chia giảm ấy trong 'Bên cơ mây trời là nơi hẹn ước'.

Một mẩu truyện hư cấu đầy chân thật

Light novelBên cơ mây trời là vị trí hẹn ướclấy bối cảnh Nhật phiên bản hư cấu, vị trí bị chia cắt hai miền nam bộ – Bắc và phải chịu sự thao túng từ các cường quốc khác. Sự đấu đá giữa Mĩ cùng Liên Bang, hai thế lực đã chia cắt nước Nhật, trở thành tại sao chính để phe Liên Bang (chiếm đóng những đảo phía Bắc) cho phép nhà kỹ thuật Tsukinoe Ekusun phát hành lên ngọn tháp cao kỳ lạ.

Trong bối cảnh loạn lạc vì những phe phái, xích míc như vậy, bộ bố người giới trẻ Hiroki, Sayuri cùng Takuya lộ diện mang theo sự trong trẻo, hồn nhiên. Hiroki với Sayuri hạnh ngộ bên trên chuyến tàu hỏa, chúng ta cùng share với Takuya sự yêu thích với thành quả của Liên Bang. Cha người các bạn cùng hẹn rằng sẽ sở hữu một ngày gì đó cùng cất cánh đến ngọn tháp trên cái máy bay Velaciela (đôi cánh trắng) nhưng Takuya và Hiroki chế tạo. Mặc dù nhiên, lời hứa hẹn đó không thể triển khai vì Sayuri đã biến mất đầy túng thiếu ẩn.

Âm mưu với tình yêu

Ba năm sau đó, Takuya thao tác làm việc cho cơ quan Liên Minh công nghệ (Alliance Scientific Facility) bởi Cơ quan bình yên quốc gia Hoa Kỳ tài trợ. Nhờ vào vậy, cậu dần phát hiển thị sự liên quan mật thiết giữa thành quả với một chiều không khí song song khác.

Cùng lúc đó, Hiroki đến Tokyo để hoàn thành chương trình cung cấp 3. Mặc dù bị trầm cảm sau vụ mất tích bất ngờ đột ngột của Sayuri, cơ mà Hiroki vẫn đủ tỉnh táo apple để phát hiện ra mọi manh côn trùng còn sót lại trong lá thư trước lúc bặt tăm mà Sayuri để lại. Cũng tự đây, những kín đáo dần được vạch màn cùng với những thủ đoạn khủng khiếp tới từ cả nhì cường quốc.

Liệu Hiroki và Takuya có thể tìm được Sayuri? Bộ ba sẽ làm nạm nào để né khỏi trận chiến tương tàn thân hai miền đất nước? Ngọn tháp kỳ lạ nhập vai trò gì? tất cả những vướng mắc của fan hâm mộ sẽ hầu hết được tác giả giải đáp khéo léo trong light novel 'Phía vị trí kia mây trời là khu vực hẹn ước'

Những lời khen giành riêng cho 'Bên cơ mây trời là chỗ hẹn ước'

Hầu như những người hâm mộ yêu quý cỗ truyện, dù là nguôn tác manga giỏi anime gần như nhận xét rằng họ bị thu hút do tính nhân bản của câu chuyện. Hiroki, Takuya cùng Sayuri là những người trẻ giữa cuộc chiến, tuy vậy họ ko chiến đấu bởi súng đạn mà chọn lựa tình bạn, quyết tâm thực hiện hoài bão làm cho vũ khí.

Hiroki và Takuya đã có những lúc buông lơi cuộc hứa trên thành quả với Sayuri mà lại từ bỏ vấn đề lắm ráp máy bay, nhưng tiếp nối cũng thiết yếu để cứu Sayuri nhưng cả nhì tiếp tục xong 'đôi cánh trắng' ấy. Còn Sayuri, cô bé nhỏ chấp thừa nhận đánh đổi ký ức 3 năm sẽ giúp được quân binh lửa có thời cơ thống độc nhất hai miền khu đất nước... Tất cả những cụ thể ấy đông đảo tô điểm cũng tương tự khẳng định vị trị hoàn hảo của bộ light novel này.

Light novel 'Bên tê mây trời là chỗ hẹn ước' hiện đã có được IPM sản xuất tại Việt Nam.

***

Phải chăng ta vẫn nghe

hơi thở của bầu trời

nơi tháp cơ khóc than

trôi xa về phương Bắc.

Miyazawa Kenji

Tôi bất giác ngẩng đầu nhìn trời trong lúc đợi tín hiệu đèn xanh ở xẻ tư trước trung tâm dịch vụ thương mại Odakyu HALC.

Khoảnh trời hẹp bên trên cổng Tây ga Shinjuku bị vây quanh bốn phía bởi cao ốc, chẳng bùng cháy cho lắm vào sáng sủa sớm, nhưng cũng coi như khá trong veo giữa đô thị xám xịt, đủ khiến tôi phân biệt hè đã về.

Trong hình dung của tôi, hương dung nhan mùa hè y như một khối không gian nồng nàn, chầm đủng đỉnh rơi xuống từ ko trung.

Tôi nheo mắt, hình dong về khối hương thơm sắc mùa hè ấy.

Vào phút giây đó, kí ức về mùa hè đặc biệt, ngày hè của mười sáu năm trước, tự dưng bồi hồi trào dưng trong lồng ngực. Phòng phổi như thắt lại, đau nghẹn tới cả nước đôi mắt chực rơi. Mất một cơ hội mới nhận thấy đèn bộc lộ đã gửi sang xanh, tôi cấp vàng cách qua đường, theo mẫu người nhắm đến cửa soát vé làm việc cổng Tây.

Nhà ga đang giờ cao điểm. Đám đông trước mặt tôi tạo thành dòng người tấp nập, thứu tự tràn qua cửa ngõ soát vé trường đoản cú động. Tôi ngắm nhìn cảnh tượng đó, lòng chẳng mảy may kinh ngạc hay xúc động. Chừng này con bạn cùng sinh sống trong một thành phố, mỗi cá nhân lại có cuộc đời riêng. Ngẫm lại new thấy, chẳng rõ từ cơ hội nào chuyện này không còn khiến tôi gớm ngạc. Tôi ý thức được trọng trách trên vai mình. Bước sang tuổi cha mươi mốt, tôi đã thấm thía nỗi mỏi mệt tương xứng cùng với tuổi tác. Không quá to tát, tuy vậy cũng nặng nề bơ đi mà sống.

Tôi bỗng không thích đến doanh nghiệp nữa.

Tính phương pháp tôi vốn khá khác thường, đúng hơn là hệt như trẻ con. Tuy vậy nghĩ lại, hồi bé dại tôi từng trốn học bao giờ chưa nhỉ? ngoài ra là chưa. Tôi ngờ rằng mình đã lớn lên theo cách không trọn vẹn. Bởi người ta khó rất có thể trưởng thành thực sự nếu chưa làm trẻ con đúng nghĩa khi còn bé. Tôi chẳng biết bài toán làm fan lớn có giá trị mang đến nhường nào. Có điều, ít ra mối hoài nghi về sự trưởng thành và cứng cáp nửa vời của bạn dạng thân vẫn luôn canh cánh trong tâm tôi.

Tôi điểm lại kế hoạch trình hôm nay. Trước mắt không tồn tại cuộc hứa hẹn nào cả. Việc gấp không phải không có, nhưng chắc chắn sẽ xoay xoả được thôi. Tôi vứt cặp đi làm việc vào tủ giữ hộ đồ của nhà ga, khóa lại. Lấy smartphone trong biu áo ra, tôi định bụng gọi đến công ty...

Tôi bất chợt đổi ý, tắt mối cung cấp rồi cất smartphone vào túi áo. Tôi quyết tâm, đã trốn thì trốn đã tạo ra trò đúng hình dáng trẻ con.

Tôi biết ngay mình thích đi đâu. Sau khoản thời gian xuống ga Tokyo qua con đường Chuo, tôi download vé tàu tốc hành tuyến đường shinkansen Tohoku đi Hachinohe thuộc vé về Aomori. Cách lên nhỏ tàu shinkansen Hayate tránh ga lúc 8 tiếng 56 phút, tôi nhét bản thân trong số chỗ ngồi chật hẹp, mộng mị ngủ con kê ngủ gật suốt hành trình dài gần bố tiếng.

Tôi chuyển sang tàu hỏa tốc hành ở Hachinohe, tiếp cận ga Aomori. Đợi thêm cha mươi phút, tôi lên chuyến tàu hỏa chạy bởi dầu diesel của tuyến đường Tsugaru. Đây là con đường tàu chặng ngắn chạy mang đến tận thuộc bán đảo Tsugaru, điểm cực Bắc hòn đảo Honshu.

Chuyến tàu vùng quê đầy hoài niệm. Đoàn tàu bao gồm hai toa. Hàng ngày vỏn vẹn năm chuyến.

Không tất cả gì chũm đổi. Toa tàu vắng khách tạo xúc cảm bình lặng cho lạ kì. Fan dân sống làm việc Tsugaru chỉ đi lại bởi tuyến đường sắt duy tốt nhất này. Rất có thể vì vậy mà lại tôi nhận thấy ở nó sự thân thuộc quánh biệt.

Thế nhưng, trong những số đó có cả cảm hứng lạc lõng. Do tôi đang trở thành kẻ lạ lẫm trên mảnh đất này. Tôi không thể thuộc về bầu không khí thân thương ấy nữa.

Một hai bạn cấp hai ngồi ở khoang ghế đằng xa. Cả hai đã vui vẻ trò chuyện. Tôi bồi hồi ngắm cảnh tượng ấy. Hai đứa khoác đồng phục trường trung học cơ sở của tôi. Bộ đồng phục cũng không biến đổi so cùng với trước kia. Tôi nghe thấy nội dung cuộc đối thoại. Toàn chuyện lặt vặt của trẻ con, tuy nhiên trông cả hai khôn xiết vui vẻ, ko vướng bận gì cả.

Tôi cũng đều có một thời rạng rỡ, vô ưu như thế.

Những điều nhỏ dại nhặt từng là báu vật, đem đến niềm vui khôn tả.

Cạnh tôi gồm một người bạn bè cùng một cô gái xinh đẹp. Ba cửa hàng chúng tôi ngồi trên chuyến tàu này, ước ao sao cỗ xe cộ lửa vận hành bằng dầu diesel vốn vừa nặng trĩu vừa đủng đỉnh chạy lỏng lẻo hơn nữa. Giờ đây tất cả chỉ từ trong kí ức xa vời...

Đúng rồi. Tôi vẫn đi cực kỳ xa.

Khi ấy, tôi gắng hết sức vùng vẫy, cốt nhằm đi càng xa càng tốt. Dòng đích nhưng tôi của ngày đó cố gắng vươn tới bao gồm phải đó là đây? Tôi cũng chẳng biết.

Tôi xuống ga Tsugaru-Hamana, trước điểm cuối của tuyến đường một ga.

Tôi vừa đưa mắt nhìn bãi nhằm xe nhỏ dành cho xe đạp, vừa cách về hướng trái lại với ngôi làng, thông qua gầm ước cạn của đường Tsugaru-Kaikyo mới, tuyến đường tàu xây dở trước đó chưa từng được chuyển vào sử dụng.

Đoạn đường tiếp sau hơi dốc.

Chẳng mấy chốc tôi vẫn tới xí nghiệp bỏ hoang dựng theo phong cách nhà chi phí chế*. Đi tắt qua phần đất của xưởng, tôi khom mình lách sang bên đó hàng rào đang hỏng, chầm lừ đừ leo lên ngọn đồi nhỏ tuổi ở phía sau. Mất nửa tiếng đồng hồ vượt qua quãng đường sum sê cây cối, cảnh vật bất thần hiện ra.

Trước đôi mắt tôi là đồng cỏ mênh mông ánh lên màu sắc lục nhạt, trông y như trang trại, cỏ non mơn mởn mọc ngất xỉu tầm mắt, tỏa mùi hương tươi mát hòa quấn trong gió. Một thế giới xanh dịu, bao la, trải lâu năm vô tận.

Tôi đủng đỉnh bước vào vùng cỏ. Giờ xào xạc lúc đám cỏ lay động khẽ lướt qua tai.

Ở hơi xa bên tay phải là 1 nhà ga hoang phế nằm trơ trọi. Ba sân ga bê tông nối với nhau bởi cây mong gỗ cỗ hành nằm tại cao. Vài khu vực trên tường xuất xắc sàn ước đã mục. Nhà ga bị bỏ hoang khi vấn đề xây dựng còn dang dở, chính vì vậy chưa có chuyến tàu như thế nào chạy qua đây.

Nó không thể đưa tín đồ ta đi đâu, cũng chẳng đón ai kẹ đến.

Trước kia, khu vực này từng đựng đựng toàn cục cuộc sống của tôi.

Tôi ngước nhìn bầu trời rộng phệ đến vượt đáng. Các đám mây dày rập ràng trôi bên trên tầng không xanh thẳm. Tôi ngửa mặt, ngước lên chú ý quanh một lượt, khung trời cũng luân chuyển tròn, nhan sắc xanh như thể dồn không còn về vị trí tôi.

Giữa không gian cao vời vợi, một chiếc máy bay hiện nay ra.

Chiếc sản phẩm công nghệ bay bé dại màu trắng.

Velaciela...

Là ảo ảnh do tôi tưởng tượng.

Nó ko thực sự cất cánh trên trời. Nhưng mà chỉ sống thọ trong kí ức cũ kĩ của tôi. Một bộ máy với hình thù kỳ lạ lùng, không được nói đến và cũng không thể mở ra trong bất kỳ tập san máy bay nào.

Velaciela.

Tác phẩm của ba chúng tôi. Cái máy bay đẹp mang đến nao lòng.

“Tuyệt quá...” Giọng Sayuri vang lên bên tai.

Không, là ảo giác thôi. Cô đã không còn. Chỉ là 1 trong những mảnh kí ức bị khuấy cồn và tái hiện nhờ vào không gian.

Vậy nhưng mà tôi lại có thể góp nhặt gần như trọn vẹn hình ảnh của cô. Tiếng bước chân cất lên khi cô bé bỏng chạy trên cỏ, đuổi theo kịp tôi từ phía sau, vượt qua tôi rồi xoay đầu lại, mẫu váy đồng phục ngắn cùng mái tóc black ngang vai đung đưa.

“Máy bay!”

Sayuri hoan lạc nói. Cô vẫn mang hình hài bạn nữ sinh cấp hai của mười sáu năm trước.

“Sao mình lại lộ diện trong dáng vẻ đó? các bạn biết tầm vóc mình khi cứng cáp hơn cơ mà?”

Gió lướt qua da, mang tôi về cùng với thực tại.

Chiếc thứ bay, trơn hình Sayuri, cả hai vụt chảy biến.

Tôi đẫn đờ nhìn nơi ảo ảnh Sayuri vừa đứng.

Tôi ngẩn fan hồi lâu, ngắm blue color của đồng cỏ và thai trời. Cuối dải khu đất nhô cao như ngọn đồi là mũi đất. Đứng trên đó rất có thể nhìn thấy biển. Biển greed color đen lạnh lẽo. Sâu thẳm và buổi tối tăm, cơ mà lại trong suốt mang lại kì lạ. Đó là màu eo biển Tsugaru vào mùa hè. Xa rộng nữa, bên kia eo biển khơi là đảo Hokkaido xanh xám, nửa như trộn vào màu trời.

Tôi bỗng thắc mắc vì sự thiếu vắng một chi tiết đáng lẽ phải có ở đây.

Đúng rồi. Ngọn tháp.

Ngày trước, mọi khi đứng ở trong phần này, trông sang hòn đảo Hokkaido bên đó eo biển, tôi hầu như thấy ngọn tháp trắng lừng lững thân nền trời đầy mây. Ngọn tháp cao ngất, trường đoản cú bán hòn đảo Tsugaru vẫn phát hiện ra được. Đường thẳng màu trắng xinh đẹp nhất như được vẽ lên không trung bởi thước kẻ, có phần giống bản phác thảo thang lắp thêm vũ trụ trong tập san khoa học giành riêng cho thiếu niên. Con kiến trúc vĩ đại đến nấc vô thực, chẳng khác nào tới từ nền tao nhã thuộc quả đât khác.

Nhưng giờ không thấy tháp đâu.

Không còn nữa.

Tôi vẫn đánh mất nó.

Thảm cỏ xao hễ trong gió, gợn sóng li ty như phương diện nước, mang hơi hướm Sayuri lại mặt tôi.

“Mình luôn có linh tính sắp tới đánh mất lắp thêm gì đó. Nỗ lực giới đẹp đẽ nhường này, vậy mà...” Phải. Cô từng nói thế, rằng luôn luôn có dự cảm mất mát. Bấy giờ tôi bắt đầu học cấp cho hai, chắc chắn chưa thể hiểu hết, nhưng lời cô vẫn lay rượu cồn tôi một bí quyết kì lạ.

Chuyện xảy ra nhiều năm trước cuộc chiến ấy. Bấy giờ Hokkaido được gọi bằng cái thương hiệu Ezo, là mảnh đất nền bị quốc gia khác xâm lăng, đối phương chiếm đóng. Gần ngay trước đôi mắt mà cần thiết đặt chân đến. Ở một chân trời bên cạnh tầm với.

Là khu vực hẹn ước.

Đúng vậy. Mùa hè ấy, ba chúng tôi đứng trên đây ngắm ngọn tháp và thuộc lập một lời hứa.

Vào một ngày mà bây giờ đã thành quá khứ xa xôi, vị trí kia mây trời từng là vị trí hẹn ước với Sayuri.

Ngọn tháp không đủ là lỗi của tôi.

Sayuri cũng không hề bên tôi nữa.

Sayuri... Cô ấy giờ cụ nào? tại sao hôm nay tôi chẳng thể ở bên Sayuri?

Vừa nghe tiếng cỏ xào xạc, tôi vừa cúi mặt, xòe ngón tay ra đếm. Đếm phần nhiều thứ đã để mất, sẽ phá hỏng, vẫn vứt quăng quật suốt mười mấy năm nay. Tính thử new thấy chẳng có bao nhiêu. Vậy mà lại sao cảm hứng lại nặng nề nề nạm này.

Tôi chầm chậm đặt chân đến chỗ đường ray sắt bị bỏ phí trong tình trạng lắp ráp dở. Trước đôi mắt tôi là nơi hai tuyến phố ray giao nhau rồi tách ra. Tôi ngồi xuống thanh ray gỉ sét. Tôi khóc. Có lẽ tôi sẽ đánh mất toàn phần đa thứ ko được phép mất đi. Nhưng mà chừng nào tôi còn là tôi, cậu ấy còn là một cậu ấy, cô ấy còn là một cô ấy, này vẫn là điều bất khả kháng. Tuyến phố của cửa hàng chúng tôi không được cho phép chuyển tuyến hay chuyển đổi điểm đến.

Xem thêm: Đồng Hồ Thông Minh Chất Lượng, Giá Tốt T04/2023, Mua Hãng Nào Tốt

Khi khung trời đã thoang thoáng nhuốm dung nhan đỏ, tôi vẫn ngồi yên như thế. Tôi lắc đầu, xua đi xúc cảm u bi quan rồi chậm rì rì đứng dậy, khẽ phủi gỉ sét còn trên quần xuống. Đã đến lúc về với “hiện tại”. Tôi quay người cất bước, bỏ biển lớn lại sau lưng.